"Vì sao không thể?" Lý Thanh Nguyên nghiêng đầu.

Mạc Tiểu Thất nghẹn lời, Tiểu Thanh ca ca ngốc nghếch này, chẳng lẽ không biết bản thân đẹp đến thế nào sao!

"Không được là không được!" Mạc Tiểu Thất có vẻ thẹn quá hóa giận.

Lý Thanh Nguyên ngẩn người, nghe lời quay đầu đi, "Ừm, ta sẽ chú ý không nhìn ngươi."

Mạc Tiểu Thất buông trúc Linh Hoa xuống, lại cảm thấy mình nói quá lời.

Hắn lại nhịn không được nói: "Không nhìn cũng không được."

Lý Thanh Nguyên nghi hoặc, quay mắt lại hỏi: "Vậy như thế nào mới được?"

"A!" Mạc Tiểu Thất lâm vào rối rắm. Tiện thể nghĩ thầm, đáng ghét, ngay cả mặt nghiêng cũng đẹp nữa!

Hắn vắt óc suy nghĩ, một lát sau mới nói: "Tóm, tóm lại lần sau đừng mặc nữ trang đến đây nữa, không tốt cho tim, đặc biệt là tim của ta."

"Được."

Thiếu niên bạch y cúi đầu, có vẻ như nhận lỗi.

Nhưng vẻ mặt mất mát của hắn lại một lần nữa đánh trúng trái tim của hắc y thiếu niên đối diện.

Mạc Tiểu Thất ngây người, trúc Linh Hoa trong tay suýt chút nữa rơi xuống.

Cách đó không xa, Long gia gia nhìn hai người tương tác, nhất thời cạn lời.

Lúc này, Chu Bất Phàm đột nhiên xuất hiện, buông một câu: "Ha ha, bọn họ đúng là đang ve vãn nhau."

Long gia gia nghe vậy cười hiền, "Đâu có, bọn họ chỉ là quan hệ tốt thôi."

Khóe miệng Chu Bất Phàm hơi giật giật. Hắn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

"Nhắc mới nhớ," Long gia gia tò mò hỏi: "Ngươi nhớ ra được gì chưa?"

Chu Bất Phàm tiếc nuối lắc đầu, "Không nhớ ra gì cả, chỉ nhớ rõ người kia vô cùng đáng sợ, dù ta đã quên sự tồn tại của hắn, nhưng thân thể vẫn còn nhớ rõ sự sợ hãi đó."

Long gia gia suy tư nói: "Hắn là cường giả từ vực ngoại sao?"

"Chắc là vậy, Lý Uy Vân đúng là chọc phải người không nên chọc."

Chu Bất Phàm biểu tình phức tạp nói.

"Chọc phải?" Long gia gia chú ý đến sự tinh tế trong cách dùng từ.

Chu Bất Phàm gật đầu, nhưng không chắc chắn lắm, định nói gì đó rồi lại thôi, cuối cùng đành nói: "Đó là một kẻ điên."

Long gia gia hiểu rõ sự bất phàm của Chu Bất Phàm, nhưng ngay cả Chu Bất Phàm còn nói người kia là kẻ điên...

Vậy thì có lẽ đó là một kẻ điên không tầm thường.

Chu Bất Phàm trầm ngâm nói: "Hắn sớm muộn gì cũng sẽ tìm đến con của hắn."

Long gia gia khẽ nhíu mày, đột nhiên hỏi: "Ngươi nói hắn, là nam nhân ư?"

Chu Bất Phàm sắc mặt cổ quái, càng thêm muốn nói lại thôi, nhưng hắn cũng không chắc chắn lắm.

"Rất khó nói." Chu Bất Phàm cuối cùng trả lời.

Long gia gia vẻ mặt bình thản nói: "Ừm, dù là vậy cũng không có gì kỳ quái."

Chu Bất Phàm trừng lớn mắt, nghĩ thầm chuyện này rất kỳ quái chứ!

Chẳng lẽ đối với tu sĩ thời đại trước mà nói, đây là chuyện bình thường sao?

Chu Bất Phàm đột nhiên nhận ra một điều, hay là bản thân còn lạc hậu hơn cả người xưa?

Hắn nghĩ mãi không ra, trong lòng rối bời hồi lâu.

Cùng lúc đó, hai thiếu niên đối diện đã chia đều đồ vật.

"Ta biết Tiểu Thanh ca ca không cần nhiều như vậy, nhưng nhất định phải nhận lấy!"

"Ừ."

"Ta Nghe Nói có kiếm tu sẽ dùng vạn chuôi kiếm để chế tạo thành kiếm hoàn, hắc, hôm nào ta cũng làm cho Tiểu Thanh ca ca một cái."

Thiếu niên áo trắng nghe vậy mắt sáng lên, không có kiếm tu nào có thể cưỡng lại sự hấp dẫn của kiếm hoàn, khi đánh nhau ném ra một cái kiếm hoàn quét ngang tứ phía, rất tiện lợi. Có điều...

"Có phiền ngươi không?"

"Không phiền."

Thiếu niên áo đen cười hì hì, giơ tay chỉ lên trời, ngạo nghễ nói: "Tiểu Thanh ca ca, ngươi tin ta không? Ta chỉ cần 5 năm thôi, là có thể lật đổ Đại Hạ thần triều ở hạ giới, đến lúc đó đừng nói một cái kiếm hoàn, mà là cả vạn cái kiếm hoàn, ta đều lấy ra được."

Thật là khẩu khí lớn! Chu Bất Phàm ở đằng xa cũng không khỏi liếc nhìn.

Đại Hạ thần triều sừng sững muôn đời, trải dài từ thượng giới xuống hạ giới, nội tình hùng mạnh khó ai có thể tưởng tượng, mười cái Thiên Ma Tông cộng lại cũng khó mà địch nổi.

Thằng nhóc này hôm nay bị làm sao vậy, đòi lật đổ Đại Hạ thần triều? Loại chuyện khoác lác này cũng dám nói.

Nhưng mà, thằng nhóc này dám nói, người trước mặt cũng dám tin, không hề nghi ngờ.

Thiếu niên áo trắng nghiêm túc gật đầu, nói: "5 năm sao, được, ta biết rồi."

Một câu nói rất đỗi bình thường, nhưng Chu Bất Phàm nghe mà dở khóc dở cười.

Không phải chứ, sao lại tin thật vậy, tin thằng nhóc này có thể lật đổ Đại Hạ thần triều, chi bằng tin ta là thượng cổ tiên nhân còn hơn.

Mà thằng nhóc kia lại còn vẻ mặt thần khí, nói tiếp: "Đến lúc đó Tiểu Thanh ca ca sẽ biết, mệnh ta do ta không do trời, việc thành do người, ta nhất định sẽ làm được!"

Thiếu niên áo trắng vẫn không hề nghi ngờ, gật đầu nói: "Ta tin ngươi."

Trong ánh mắt kia không hề có một tia qua loa, chẳng lẽ hắn thực sự tin? Chu Bất Phàm há hốc mồm.

Một lát sau, hai thiếu niên đi rồi trở về.

Lý Thanh Nguyên thấy Chu Bất Phàm, lập tức lộ ra vẻ mong chờ.

Chu Bất Phàm sắc mặt cứng đờ, chỉ có thể thành thật nói: "Ta chẳng nhớ được gì cả, chỉ biết... 'mẫu thân' của ngươi có liên quan đến vực ngoại."

"Tạ Chu gia gia."

Lý Thanh Nguyên lễ phép gật đầu, bỗng nhiên như cảm nhận được điều gì, thấp giọng nói: "Ta phải về nhà."

Long gia gia gật đầu, "Được, ta đưa ngươi về."

Mạc Tiểu Thất sắc mặt đột biến, "A, khoan đã!"

Hắn nói chậm mất rồi, Long gia gia đã đưa người đi.

Mạc Tiểu Thất nhìn Long gia gia đầy ẩn ý.

Long gia gia cười nhạt, "Các ngươi đã nói xong rồi mà."

Mạc Tiểu Thất im lặng.

Long gia gia nói: "Hơn nữa ngươi chẳng phải nói, hắn ở lại sẽ không tốt cho tim của ngươi sao?"

Mạc Tiểu Thất lập tức đỏ mặt, vội vàng kêu lên: "Không phải ý đó!"

Chu Bất Phàm cười: "Ồ, lần đầu thấy ngươi cuống lên như vậy."

Mạc Tiểu Thất quay đầu, nhìn Chu Bất Phàm đầy ẩn ý.

Đột nhiên, ánh mắt hắn thay đổi, hướng về phía cửa động phủ, ngữ khí trầm thấp: "Dù sao thì Tiểu Thanh ca ca không có ở đây, làm việc tiện hơn nhiều."

Chu Bất Phàm cũng thu lại vẻ trêu chọc: "Sao, cuối cùng ngươi cũng muốn ra tay với Đại Hạ thần triều à?"

Mạc Tiểu Thất cười lạnh một tiếng: "Là bọn họ động tay với trước."

"Ha ha, ta không ý kiến, dù sao ta cũng thấy bọn chúng khó ưa." Chu Bất Phàm tỏ vẻ tán thành.

Long gia gia không lên tiếng: "Lật đổ một cái thần triều, nhân quả phía sau..."

"Kệ nó lớn đến đâu, ai cũng không ngăn được ta báo thù." Đôi mắt Mạc Tiểu Thất tràn ngập hàn ý.

Long gia gia thở dài.

Vừa mới đáp ứng Tiểu Thanh oa tử phải chăm sóc tốt đứa nhỏ này, nhưng mà... có lẽ có những việc vốn không phải hắn có thể thay đổi.

"Mệnh của ngươi, nhất định phải hoặc là hèn mọn như cỏ rác, hoặc là rực rỡ như mặt trời chói chang." Hắn trầm giọng nói.

Mạc Tiểu Thất cười ha ha, ánh mắt lại vô cùng lạnh lùng, căn bản không phải ánh mắt một thiếu niên 16 tuổi nên có.

Hắn nói với Long gia gia: "Long gia gia, ta không tin số mệnh, ta chỉ tin vào lực lượng trong tay."

"Quá cứng dễ gãy."

"Đó là vì không đủ cứng."

Chu Bất Phàm cười nói: "Long tiền bối, đừng khuyên hắn, hắn có bao giờ nghe chúng ta khuyên đâu?"

"Cũng phải." Long gia gia không hề rối rắm nữa.

"Đúng rồi, còn một việc." Mạc Tiểu Thất nhìn thẳng vào mắt Long gia gia.

"Chuyện gì?" Long gia gia rũ mắt, nhìn xuống thiếu niên quá mức sắc bén này.

"Long gia gia, ta không hiểu cái gọi là long tự mình phụng hiến." Mạc Tiểu Thất khẽ cười, ánh mắt lại thâm trầm không hợp với tuổi.

Long gia gia nhíu mày, khó hiểu: "Vì sao không thể hiểu?"

Mạc Tiểu Thất mặt không đổi sắc: "Đó là một loại vô năng."

"Vô năng?" Sắc mặt Long gia gia thay đổi.

Mạc Tiểu Thất nói thẳng không kiêng nể: "Đúng, vô năng. Hắn quá vô năng, nên mới không có được, còn ta thì sẽ không như vậy."

Long gia gia không tỏ ý kiến, nhắc nhở: "Tiểu Thất, ngươi có thể nói như vậy, có lẽ chỉ vì ngươi là người đứng xem, chưa từng tự mình lâm vào."

Mạc Tiểu Thất lắc đầu, vẫn kiên định: "Không, Long gia gia, không phải vì ta là người đứng xem. Ta chỉ là... quá tham lam, muốn thứ gì, nhất định phải tranh thủ cho bằng được, dù phải dùng mọi thủ đoạn."

Lời này quá ngông cuồng. Long gia gia nhíu mày: "Thế gian rộng lớn, người tài giỏi vô số, chưa chắc ngươi có thể được như ý nguyện."

Mạc Tiểu Thất cười: "Kệ, cứ giành được đã rồi tính, ta thà người mình thích ở bên cạnh khóc, còn hơn người đó không ở bên cạnh."

"Cái này..." Long gia gia như đang suy tư điều gì.

Chu Bất Phàm nhướng mày, chen vào: "Nếu đối phương không thích ngươi thì sao?"

Mạc Tiểu Thất cười càng rạng rỡ: "Ta luôn có cách."

Chu Bất Phàm trầm mặc một lát, hiếm khi khen Mạc Tiểu Thất: "Đủ bá đạo! Tiểu tử, trên người ngươi có loại khí chất đế vương đấy."

Mạc Tiểu Thất thu lại nụ cười, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo: "Không nói chuyện này nữa, bên ngoài có người tìm ta."

Chu Bất Phàm quay đầu nhìn ra ngoài, nheo mắt lại, thấy trước động phủ tinh binh vô số, không khỏi cười: "Tiểu tử, mạnh miệng nhiều quá nên báo ứng đến rồi, ta thấy ngươi khó mà qua được cửa ải này."

"Hừ, vừa hay thử xem phù văn mà Long tiền bối cất giữ." Mạc Tiểu Thất không hề sợ hãi.

"Bí bảo" trong bí cảnh kia hắn đã đưa cho Lý Thanh Nguyên, vì hắn giữ không nổi. Tiếp theo chỉ còn chờ một trận chiến.

Trước động phủ, gần 1000 người tu chân tạo thành quân đoàn vây quanh, ai nấy khí độ bất phàm, kẻ dẫn đầu sát khí ngút trời, hơi thở sâu không lường được.

Đại Hạ thần triều không cho phép ai nghi ngờ, một tên nhãi ranh cũng dám giương oai trên đầu Đại Hạ thần triều, không có cửa đâu!

Kẻ dẫn đầu mày kiếm mắt sáng, oai phong lẫm liệt, hẳn là người xuất sắc trong đám thanh niên.

"Chư tướng nghe lệnh, xông vào cho ta, hôm nay nhất định phải giết tên tiểu tử kia."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play