Ba người nhìn xuống đống xương chất bên chân Kế Duyên, cái bụng kia chứa được thật là có chút khoa trương. Con lợn rừng này đâu phải loại nhỏ, bỏ xương đi cũng phải còn mấy chục cân thịt, dù đã tính cả việc nướng rút bớt nước thì vẫn còn rất nhiều, mà ba người bọn họ cộng lại ăn nhiều nhất cũng chỉ được mười cân là cùng.
Nhìn lại Kế Duyên với cái bụng không hề phồng lên, bọn họ càng thấy khó tin. Gã hán tử gần Kế Duyên nhất vội vàng lên tiếng:
"Ách... ha ha, tiên sinh ăn ngon là tốt rồi, thịt nướng lên là phải ăn hết mà."
Kẻ phụ trách nướng thịt, hiển nhiên là đầu lĩnh, còn nhanh miệng hơn cả đám thanh niên, chỉ vào giá nướng:
"Đúng đúng, tiên sinh cứ ăn ngon miệng! À phải rồi, vẫn còn một cái chân trước chưa đụng tới, tiên sinh nếu ăn được thì cứ tự nhiên dùng."
Trên giá nướng còn sót lại một cái đầu lợn, một cái chân trước và một đoạn xương sống dính chút thịt. Kế Duyên dù vẫn còn có thể ăn thêm, nhưng với nửa con lợn rừng đã chén sạch, hắn cũng coi như là đã tận hứng rồi, cười lắc đầu:
"Kế mỗ đã no căng bụng, lâu lắm rồi chưa được ăn no như vậy, đa tạ ba vị khoản đãi!"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play