Tôn Nhân cũng hùa theo cười lạnh lùng, tỏ vẻ khinh bỉ nói: “Tiêu Chính Văn, không ngờ bây giờ mày lại trở nên không biết xấu hổ như vậy! Muốn ra vẻ cũng không cần phải thế chứ! Mày có biết địa vị nhà tao trong giới y tế Tu Hà không? Nhà tao không chỉ nắm chức chủ tịch của bệnh viện nằm trong top ba Tu Hà, mà còn là một trong những đơn vị hội đồng của hiệp hội y tế Tu Hà! Mày tưởng một câu nói của mày là có thể khiến một cao ốc như nhà họ Tôn tao sụp đổ trong mười phút chắc? Nực cười! Đúng là nực cười!”
Tôn Thiên Trung cũng cười khẩy, cảm thấy Trịnh Thiên Thái gọi tên này đến diễn kịch đúng là mất mặt quá!
Nhưng Trịnh Thiên Thái đứng bên cạnh Tiêu Chính Văn lại tỏ vẻ lãnh đạm, nhìn hai bố con Tôn Thiên Trung và Tôn Nhân với ánh mắt thương xót.
Tiêu Chính Văn cười nhạt, cũng không sốt ruột, nói: “Cứ chờ rồi biết”.
“Được, tao cho mày mười phút! Tao muốn xem xem, Tiêu Chính Văn mày diễn tiếp kiểu gì!”, Tôn Nhân nở nụ cười khinh bỉ.
Tôn Thiên Trung cũng đã biết thân phận của Tiêu Chính Văn thông qua Tôn Nhân, hóa ra là con chó hoang của nhà họ Tiêu, thế thì lại càng không cần phải lo lắng.
Thấy sắp hết mười phút, Tôn Nhân càng tỏ vẻ châm chọc, mỉa mai nói: “Tiêu Chính Văn, đã hết bảy phút rồi, sao nhà họ Tôn tao vẫn chưa nhận được thông báo chấm dứt hợp đồng của bất cứ đơn vị nào thế?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT