Tiêu Chính Văn đóng cửa lại, mỉm cười nói: “Buổi tối anh ăn hơi nhiều, không ngủ được nên ra ngoài đi dạo một chút”.
Dứt lời, anh bước tới chỗ Khương Vy Nhan, ngồi xuống, vươn tay nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh giá của cô, nhưng Khương Vy Nhan dường như hơi ngại, cô cố sức rút tay ra, vuốt sợi tóc xoã trước mặt lên tai: “Đã về đến nhà rồi thì anh đi nghỉ ngơi sớm đi”.
Khương Vy Nhan đứng dậy, đi dép lê vào phòng ngủ, vừa tới cửa thì dừng lại, tựa như do dự hồi lâu mới nói: “Từ nay về sau, anh đừng quan tâm tới chuyện của em nữa, coi như em xin anh đấy, cảm ơn”.
Tiêu Chính Văn nhìn cánh cửa đóng kín, trong lòng cảm thấy hơi khó chịu, anh ngồi lên ghế sofa, nhìn tấm ảnh chụp chung của Khương Vy Nhan và Na Na trên bàn trà. Phông nền của bức ảnh là công viên, trên bầu trời còn có những cánh diều, mà Na Na thì đang thổi bong bóng, hai mẹ con cười vui vẻ trước ống kính, rất hạnh phúc.
Tiêu Chính Văn cầm khung ảnh lên, vẻ mặt anh vô cùng cảm động, nơi hốc mắt có giọt nước chảy ra, anh đưa tay lau đi: “Vy Nhan, Na Na, hai mẹ con yên tâm, anh sẽ không để hai người phải chịu khổ đâu”.
Ngày hôm sau.
Gia đình ba người Khương Văn Kỳ đã đến công ty từ sáng sớm.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play