Thời gian tiếp theo, Chương Hạo không còn như nguyên chủ ngày nào ngày cũng bám lấy Kim Khuê Bân nữa, mà yên tâm tận hưởng cuộc sống quý tử giàu có của mình, thế nhưng y lại phát hiện mình luôn gặp Kim Khuê Bân và Hàn Duy Thần ở nhiều hoàn cảnh khác nhau.

Khi đôi trẻ đang tình tứ trong khu vườn trường, Chương Hạo đang học trong lớp ngay phía sau họ; khi đôi trẻ đi mua trang sức cặp đôi ở trung tâm thương mại, Chương Hạo xách đầy túi to túi nhỏ đi ngang qua; lần ngại ngùng nhất là khi Chương Hạo theo anh cả nhà Chương đi dự lễ khai trương đối tác kinh doanh, vừa mở cửa phòng nghỉ là thấy hai người họ đang hôn nhau say đắm trên ghế sofa.

Mặc dù biết đây đều là những điểm mà tiểu thuyết cần y phải xuất hiện để phá hoại, nhưng theo nguyên tắc “tránh xa nhân vật chính, giữ mạng sống quý giá,” Chương Hạo tránh né tối đa, gặp những cảnh này thì hoặc quay đầu bỏ đi, hoặc ngẩng mặt nhìn trời làm như không thấy gì, chủ yếu là đi ngang qua thế giới của nhân vật chính.

Cách làm này khá hiệu quả, vì không có y phá rối nữa, cặp đôi chính từ những mối tình đau khổ chuyển sang tình cảm ngọt ngào như công nghiệp, tiến triển nhanh đến mức Chương Hạo cảm thấy với tiến độ này, hai người họ chẳng mấy chốc sẽ hoàn thành những chương còn lại, hướng đến cái kết viên mãn hạnh phúc.

Rất tốt, rất tốt, chỉ cần y giữ được công ty của mình không bị thâu tóm trước khi Kim Khuê Bân và Hàn Duy Thần kết hôn, tương lai tươi sáng là trong tầm tay.

Ban đầu y tưởng có thể yên ổn đến cuối truyện, ai ngờ càng tránh càng bị nhân vật chính tìm đến.

Nhân dịp ông nội Thành gia mừng thọ tám mươi tuổi, gia đình tổ chức một đại yến thọ.

Bữa tiệc này rất quan trọng đối với cốt truyện.

Trong nguyên tác, Chương Hạo tham dự yến tiệc, trong lúc dân tình xôn xao, phát hiện Kim Khuê Bân và Hàn Duy Thần đã xác nhận quan hệ tình cảm, tức giận gây náo loạn yến tiệc, trước sự chứng kiến của mọi người, đẩy Hàn Duy Thần xuống hồ nước, làm cảnh tượng náo loạn hỗn loạn.

Chính vì làm rối bữa tiệc mừng thọ của ông nội Thành gia, Thành gia sinh lòng không hài lòng với Chương gia, dần dần cắt đứt các hợp tác kinh doanh sau đó, đánh dấu sự suy yếu của công ty Chương thị.

Chương Hạo vốn định giả ốm không đi, nhưng cha mẹ Chương gia chỉ cho đó là cậu út hư tính trẻ con, liên tục nhấn mạnh tầm quan trọng của buổi tiệc, cộng thêm kế hoạch kết hôn giữa Chương gia với Kim gia - cổ đông lớn thứ hai của tập đoàn Thành thị, Chương Hạo là một thành viên trẻ trong tập đoàn Chương thị cũng phải tham dự.

Không trốn thoát được, Chương Hạo chỉ đành theo gia đình ăn mặc lịch sự đến hội trường, hạ quyết tâm làm thấp sự tồn tại.

Yến tiệc của Thành gia là sự kiện lớn của giới thương gia thành phố, có đông đảo thương nhân nổi tiếng tham dự, khi tới chúc thọ ông nội Thành gia, cha mẹ Chương cùng anh cả bận rộn xã giao, chỉ dặn Chương Hạo đừng chạy lung tung, có thể đi tìm Kim Khuê Bân cùng bọn trẻ chơi, rồi đi.

Chương Hạo ngoan ngoãn đáp, biết rõ Kim Khuê Bân họ đang chơi bài ở khu vui chơi tầng hai, bèn mang theo đĩa bánh điểm tâm, tìm một chiếc ghế sofa ở góc hội trường tầng một, định nằm chờ đến khi tiệc kết thúc.

Đi tìm Kim Khuê Bân chơi? Ha ha, không dám mà cũng không thể được, y phải cách ly mọi khả năng kích hoạt tình tiết drama, hành động nguy hiểm như vậy phải cấm ngay.

Không ngờ mọi chuyện không như ý, đĩa bánh chưa ăn xong, Chương Hạo đột nhiên cảm thấy có bóng tối phủ xuống, ngẩng đầu lên, người tới chính là Kim Khuê Bân mà y luôn tránh né.

Có lẽ vì những tình tiết quậy phá trước đó đều bị dập tắt từ trong trứng nước, Kim Khuê Bân ở giai đoạn này trong nguyên tác đã cự tuyệt Chương Hạo nhưng lúc này vẫn giữ thái độ thân thiện vì tình bạn thuở nhỏ.

Chàng trai cao lớn đứng trước mặt Chương Hạo, vẻ mặt muốn nói không nói, ấp úng một hồi mới nói: “Hạo ca, anh có rảnh không?”

Chương Hạo cũng cười thân thiện, nhưng đáp lại là lời từ chối lạnh lùng: “Xin lỗi, không rảnh.”

Nói xong y đứng dậy định chuồn. Dù không biết đại thiếu gia Kim muốn nói gì, nhưng thêm một lần giao tiếp là thêm một lần nguy hiểm, tốt hơn là tránh xa.

Ai ngờ đi được vài bước thì bị Kim Khuê Bân nắm cổ tay kéo lại: “Hạo ca đừng đi, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh!”

“Tôi cũng có chuyện quan trọng cần xử lý đây này!!”

Chương Hạo vùng vẫy vài cái, nhưng lực của Kim Khuê Bân quá mạnh, y không thể thoát, sự kéo giật giữa hai người thu hút nhiều ánh mắt xung quanh.

Chương Hạo lẩm bẩm không ổn rồi, thấy Kim Khuê Bân mặt nghiêm túc, đành chịu thua: “Được rồi, được rồi, thả tôi ra trước, tôi nghe cậu nói.”

Kim Khuê Bân buông tay, hai người đối diện, Chương Hạo nói: “Có chuyện gì thì nói đi.”

“Ừm...” Kim Khuê Bân ngập ngừng, “Hạo ca, em có thể hủy bỏ hôn ước với anh được không...”

“Được.”

“Em biết yêu cầu này quá đáng, nhưng…”

Kim Khuê Bân biết mình sai, định giải thích thêm thì bị Chương Hạo cắt ngang, bản thân còn chưa kịp phản ứng: “Gì cơ?”

Chương Hạo nhếch mày: “Tôi nói được.”

Chuyện lớn vậy mà chỉ vì cái này à, nói sớm đi, tôi chỉ mong nhanh chóng giải thoát khỏi hôn ước với nhân vật chính, để làm một nhân vật phụ xinh đẹp giàu có trong câu chuyện này.

Kim Khuê Bân không biết ý nghĩ trong đầu Chương Hạo. Cậu ấy biết rõ tình cảm Chương Hạo dành cho mình, lúc đính hôn cũng thấy Chương Hạo thật lòng vui mừng. Khi đó cậu chưa gặp Hàn Duy Thần, chỉ thấy người anh cùng lớn lên luôn tốt với mình, có thể là bạn đời tốt nên không từ chối kết hôn. Nhưng giờ có người mình thích rồi, đương nhiên phải giải quyết hôn ước cũ.

“Thật sao, Hạo ca?” cậu ngờ vực nhìn Chương Hạo.

“Chắc chắn rồi.” Chương Hạo gật đầu, thấy Kim Khuê Bân không tin, liền thẳng thắn: “Khuê Bân, tôi biết cậu đang hẹn hò với cậu út vừa được Thành gia tìm lại gần đây, đã thích người khác rồi thì tôi không có lý do níu kéo, hủy hôn là tốt cho cả hai.”

Ban đầu còn tưởng sẽ bị ăn đòn, không ngờ Chương Hạo xử lý hợp tình hợp lý, khiến Kim Khuê Bân cảm thấy có lỗi:

“Xin lỗi...”

“Không sao,” Chương Hạo đứng lên đạo đức cao, như cha hiền thánh mẫu an ủi: “Khuê Bân, cậu là em trai tôi rất trân quý, cậu tìm được người mình thích, tôi thật sự vui mừng, dù chúng ta không thành đôi, tôi cũng thật lòng chúc cậu hạnh phúc.”

Xem ra mấy truyện ngôn tình hoa cỏ bạch liên trên tàu điện ngầm thật có tác dụng, combo này hiệu quả cao, Kim Khuê Bân cảm thấy mình thật tội lỗi trước sự tốt bụng của Chương Hạo.

Cậu bước tới ôm chầm lấy Chương Hạo, cảm động rơi nước mắt: “Cảm ơn anh, Hạo ca.”

Kim Khuê Bân người cao lớn, ôm lấy Chương Hạo khiến y cảm giác như bị một chú chó to lớn đè lên đầu, cố gắng vươn tay vỗ lưng: “Không có gì, miễn cậu vui.”

Phản ứng này tốt chứ nhỉ, không khiến nhân vật chính ghét bỏ?

Ai cũng nói cảm ơn rồi, chắc chắn là tốt rồi!

Chờ hai người họ tháo bỏ hôn ước, anh ấy sẽ hoàn toàn được giải phóng khỏi gánh nặng của nhân vật phụ.

Chương Hạo nhìn lên trần nhà qua vai Kim Khuê Bân, cảm thấy tương lai tươi đẹp đang vẫy gọi mình.

“Các anh…”

Đang vẽ ra tương lai tươi sáng thì bỗng nhiên bên cạnh vang lên một tiếng hoảng hốt. Chương Hạo và Kim Khuê Bân cùng quay đầu lại, phát hiện Hàn Duy Thần đang đứng không xa với khuôn mặt không thể tin nổi.

Nhận ra mình đang ôm Kim Khuê Bân, tư thế dễ gây hiểu lầm, Chương Hạo vội vàng đẩy cậu ra.

Dỗ người này xong lại tới người kia, tác giả gốc, anh không dứt ra được à!!

Rõ ràng Hàn Duy Thần đã hiểu lầm, đứng lặng tại chỗ, nét mặt như sắp vỡ tan.

“Ê, không phải…” Chương Hạo nhìn Hàn Duy Thần rồi lại nhìn Kim Khuê Bân, “Chúng tôi không phải như cậu nghĩ đâu!”

Anh còn vội vàng đẩy Kim Khuê Bân một cái: “Khuê Bân, cậu nói gì đi!!”

Nhưng Kim Khuê Bân đứng im không nói một lời, trong phòng tiệc trang trọng, tiếng nói chuyện và nhạc đều tắt, anh và Hàn Duy Thần nhìn nhau như có một bức tường vô hình ngăn cách, khiến những người yêu nhau không thể gần nhau được.

Chương Hạo cạn lời, thôi rồi, định luật nhân vật chính không nói câu nào lại phát huy tác dụng.

Ba người đứng chờ một lúc, Hàn Duy Thần thấy Kim Khuê Bân mãi không nói gì, một giọt nước mắt rơi từ khóe mắt, như đã nhận ra điều gì, gật đầu rồi quay lưng bỏ đi.

Chương Hạo: “…..”

Anh không nhịn được nhắc nhở: “Người trong lòng cậu chạy rồi, sao không mau đuổi theo?”

Đừng có làm cảnh đuổi vợ vào lò hỏa táng kiểu đó nữa em trai, anh đuổi vợ thì mới là người vào lò đấy!!

Kim Khuê Bân vẫn đứng yên như cột gỗ, chỉ có nắm tay siết chặt bên hông lộ rõ nỗi đau và buồn bã.

Chương Hạo trợn mắt muốn bay lên trời, anh dậm chân: Được rồi, không đuổi thì thôi, anh sẽ đuổi thay!

Thanh niên mà, chạy nhanh lắm, Chương Hạo đuổi mãi ra ngoài vườn tiệc, mới thấy Hàn Duy Thần đang ngồi trên ghế đá bên bờ hồ sen, đã khóc nức nở.

Thấy Chương Hạo chạy tới, Hàn Duy Thần ngẩng đầu, mắt đỏ hoe nhìn anh, như con thỏ bị dọa nhưng phải giả vờ dữ.

“Duy Thần, nghe anh giải thích đã.” Chương Hạo vừa mở miệng đã thấy không đúng, chết tiệt, câu này không phải là lời của anh ta sao?

Quả nhiên, Hàn Duy Thần bịt tai: “Em không nghe! Em không nghe!”

Chương Hạo đưa tay định mở miệng nói tiếp: “Phải nghe, phải nghe!”

“Đừng đụng vào em!” Con thỏ nhỏ giật mình lùi lại.

“Được rồi, được rồi, anh không đụng đâu.” Chương Hạo vội thu tay lại.

Hàn Duy Thần đứng lên, đối diện với Chương Hạo, dưới ánh trăng trắng, trông cậu vừa kiên cường vừa đáng thương:

“Chương Hạo à, đây là chuyện của em và Khuê Bân, anh không nên xen vào, nên để anh ấy tự nói với em.”

Chương Hạo bước tới một bước: “Cậu…”

Hàn Duy Thần: “Em biết anh và Khuê Bân có hôn ước, sự xuất hiện của em làm tổn thương anh, em xin lỗi. Nhưng Khuê Bân nói với em rằng, hôn ước đó chỉ là liên minh kinh doanh, không có tình cảm…”

Chương Hạo: “Đừng nói nữa…”

Hàn Duy Thần ngắt lời: “Em phải nói! Chương Hạo, em lớn lên ở dân gian, không hiểu luật chơi của giới giàu có các anh, nhưng em biết, hôn nhân không tình cảm sẽ không hạnh phúc…”

Chương Hạo không nhịn được: “Không phải, anh nói là đừng lùi bước!!”

“Ầm--”

Lời cảnh báo đến muộn, Hàn Duy Thần hụt chân, ngửa mặt rơi xuống hồ sen đầy hoa, nước văng lên tung tóe.

Chương Hạo hoảng hốt nhớ lại kịch bản gốc, anh đứng hình.

Trước là tranh cãi với Kim Khuê Bân, tiếp đó Hàn Duy Thần ngã xuống nước, đúng y nguyên kịch bản.

Chết rồi, không tránh khỏi bị trừng phạt nữa sao?

“Cứu tôi với! Tôi không biết bơi!” Cậu bé trong hồ vùng vẫy gọi Chương Hạo tỉnh lại.

Bỏ qua kịch bản, cứu người là trên hết. Chương Hạo nghiến răng, nhảy bổ xuống nước.

Rồi anh chạm đáy hồ.

Chương Hạo chạm đáy đứng thẳng người.

Hồ sen không sâu lắm, nhưng cũng không cạn, khi anh đứng thẳng nước ngập đến ngực. Hàn Duy Thần cao bằng anh, bình thường không ngập, chắc là vì hoảng loạn mới vùng vẫy như thế.

Chương Hạo bước khó nhọc lội qua, ôm lấy tay cậu đang loạn động, đồng thời đè chân cậu xuống, an ủi:

“Đừng sợ, bình tĩnh đi, bình tĩnh, nước đây không sâu, có thể đứng được.”

Được anh giúp, Hàn Duy Thần cuối cùng cũng đứng thẳng người, vừa uống phải vài ngụm nước hồ, vẫn còn hoảng sợ, nắm chặt tay anh không buông.

Khi người trong lòng bình tĩnh lại, Chương Hạo dìu cậu ra bờ.

“Duy Thần!”

Lúc này, Kim Khuê Bân từ đâu xuất hiện bên bờ hồ, Hàn Duy Thần vừa lên bờ đã được anh kéo vào lòng.

“Em không sao chứ!” Kim Khuê Bân ôm lấy Hàn Duy Thần, lo lắng kiểm tra.

Hàn Duy Thần bị hoảng sợ khá nặng, yếu ớt lắc đầu: “Em không sao, là Chương Hạo cứu em.”

Kim Khuê Bân nhìn Chương Hạo đầy biết ơn.

Chương Hạo vội vã phủ nhận: “Chuyện nhỏ thôi.”

Ánh mắt trở lại nhìn Hàn Duy Thần ướt sũng, mặt trắng bệch dưới ánh trăng, cậu nắm chặt nắm đấm che miệng, nhẹ ho vài tiếng, Kim Khuê Bân nhìn mà lo sợ:

“Không được, phải đưa em ấy đi khám bác sĩ.”

Nói xong, anh bế người trong lòng chạy mất.

Chương Hạo: “…..”

Không phải, thế là bỏ đi rồi sao??

Anh vẫn còn ngâm trong nước đây này, kéo người ta lên rồi hẵng đi chứ!!

Số phận của vai phụ cũng là số phận mà!

Nhận rõ bản chất của thế giới này là xoay quanh nhân vật chính, Chương Hạo thở dài, cam chịu bò lên bờ, định tự lực cánh sinh trèo lên.

Ai ngờ bờ hồ sen đầy rêu trơn trượt, khó bám, lại cộng thêm vừa rồi cố giữ chặt Hàn Duy Thần mất sức, thử mấy lần vẫn không lên được.

Anh không khỏi bực mình, quay người tựa vào thành hồ, dự định nghỉ ngơi lấy lại sức rồi tiếp tục cố gắng, hoặc may mắn gặp khách qua đường cứu mình.

Quả nhiên cứ gần nhân vật chính là chẳng ra gì, tối nay đúng là nên giả bệnh giả đau ở nhà luôn, dù trời có sập cũng không ra khỏi cửa.

Giường ở nhà chẳng phải thơm tho hơn à, còn hơn là ngâm trong đám nước hôi bùn này, không biết trong nước có mấy con côn trùng gì không…

“Hắt xì!”

Một cơn gió thổi qua, Chương Hạo không nhịn được hắt xì.

Đồ chết tiệt, tức hơn cả trước!

Không biết đã ngâm trong hồ bao lâu, Chương Hạo đang tức tối thì bất ngờ có một đôi tay luồn từ dưới nách anh kéo anh ra khỏi hồ.

Anh giật mình quay lại, trước mắt là khuôn mặt nhẹ nhàng, lịch lãm, nhìn rất dễ gần của Thành Hàn Bân, vai phụ thủ đoạn thứ hai trong truyện.

Chắc mình trong đầu chửi quá say mê nên không nhận ra lúc nào anh ta đã tới đây.

Chưa kịp nói gì, Thành Hàn Bân đã quan tâm hỏi: “Anh Chương, anh có sao không? Có bị thương không?”

Nhờ có tay anh ta vững chắc, Chương Hạo cuối cùng cũng thoát khỏi hồ sen, ngồi trên bãi cỏ ven hồ, thở dốc rồi mới đáp lại: “Tôi không sao, cũng không bị thương, cảm ơn Thành Tổng, may nhờ anh đi ngang qua.”

Thành Hàn Bân cười xin lỗi: “Là Duy Thần nói với tôi anh đang ở đây.”

Cái thằng con nhỏ còn biết giữ chút lương tâm đấy, Chương Hạo cười giả tạo: “Vậy thì cũng cảm ơn em ấy.”

“Anh giờ có đi lại được không?” Đợi Chương Hạo nghỉ một lúc, Thành Hàn Bân đứng bên cạnh, cúi đầu hỏi.

“Được.” Chương Hạo gật đầu.

Thành Hàn Bân nói: “Vậy theo tôi đi, trước tiên thay bộ đồ ướt đi, cẩn thận cảm lạnh.”

Hai người trước sau đi về phía một toà nhà gần đó. Thành Hàn Bân dẫn đường đi trước, Chương Hạo vốn ít nói với người không quen, chỉ theo sau im lặng quan sát người đàn ông này – kẻ đang nắm quyền thực sự của Thành gia hiện nay.

Anh ta cao bằng Chương Hạo, hôm nay làm chủ tiệc nên mặc bộ lễ phục xám may đo cẩn thận, vai rộng eo thon, dáng đứng thẳng. Có lẽ do được nuông chiều từ nhỏ, khí chất quý tộc tỏa ra khắp người, nhưng trên mặt luôn giữ thái độ khiêm nhường lịch sự. Dù vậy, Chương Hạo vẫn cảm nhận được sức mạnh áp đảo từ anh ta.

Anh tự nghĩ, chỉ có nhân vật chính Hàn Duy Thần mới sai khiến được đại ca này trực tiếp tới chăm sóc mình.

Thành Hàn Bân suy nghĩ chu đáo, biết Chương Hạo giờ không tiện ra mắt mọi người, nên dẫn anh đi đường vòng, đi qua lối riêng của hội trường tiệc vào trong toà nhà.

Cho đến khi ra khỏi thang máy, vào tầng chưa mở cửa cho bên ngoài, anh mới nói tiếp: “Anh Chương, chuyện hôm nay là do hai đứa trẻ chưa trưởng thành, tôi thay mặt chúng xin lỗi anh.”

Suốt đoạn đi, Chương Hạo gần như mơ màng, bỗng nghe giọng anh ta, ngơ ngác lắc đầu: “Không sao đâu Thành Tổng, anh không cần trách họ.”

Thành Hàn Bân vẫn tỏ ra lịch thiệp: “Tôi biết Khuê Bân hôm nay đã nói chuyện với anh về việc hủy hôn ước, việc này là do cậu ta quá hấp tấp. Anh Chương có gì không hài lòng cứ nói với tôi, gia tộc Thành sẽ cho gia tộc Chương câu trả lời thỏa đáng.”

“Gì cơ?” Nghe chuyện được đưa lên thành sự việc giữa hai gia tộc, Chương Hạo mắt mở to: “Đừng làm to chuyện thế, tôi đã đồng ý rồi mà.”

Rõ ràng, Thành Hàn Bân không biết Chương Hạo và Kim Khuê Bân đã đạt được đồng thuận.

Dù không tham gia vào giới con nhà giàu của Kim Khuê Bân, Thành Hàn Bân cũng nghe chút đỉnh chuyện Chương Hạo theo đuổi cậu ta say đắm, lời nói của anh khiến anh ta bất ngờ, bắt đầu nhìn nhận chàng trai trắng trẻo trước mặt nghiêm túc hơn.

Chương Hạo cũng nhận ra sự nghi ngờ của đối phương, anh cười giải thích: “Kết hôn là chuyện hai người đồng lòng, Khuê Bân đã có người trong lòng, tôi còn níu kéo thì thành cặp vợ chồng oán hận, sống sao nổi?”

Nghĩ lại, anh mơ mộng thêm: “Tôi cũng có yêu cầu về hôn nhân, bạn đời tương lai không chỉ phải là người tôi thích mà còn phải thích tôi nữa.”

Chương Hạo không biết khi nói câu này, anh không có lấy một chút vẻ buồn bã, dù ướt sũng và luộm thuộm, ánh mắt vẫn sáng rõ, phong thái tự tại khiến Thành Hàn Bân vốn đang dò xét cũng không rời mắt.

Nhìn Thành Hàn Bân chăm chú nhìn mình, Chương Hạo thấy lạ: “Thành Tổng sao nhìn tôi vậy?”

Thành Hàn Bân mỉm cười: “Tôi chỉ thấy anh không hẳn như những lời đồn thổi là kiêu căng ngang ngược.”

Chương Hạo nghe vậy cũng cười: “Thành Tổng cũng vậy, không giống lời đồn là lạnh lùng vô tình.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play