Chỉ chớp mắt sau, Bạch Cẩm đã đổi sang vẻ mặt hoan ca, thậm chí còn vừa quay về vừa ngâm nga: "Ta tiễn người đi đến nơi xa rất xa, người không nói một lời, thời đại rối ren, có lẽ không nên yêu đương ở chốn quá xa xăm như thế..."
Cô Lương ngậm đầy trái cây trong miệng, nàng nhảy nhót từ trong vườn cây ăn quả ra ngoài, thấy Bạch Cẩm liền cười hì hì chạy tới: "Sư huynh, ngươi hát cái gì thế! Ngươi yêu đương với ai à?"
Bạch Cẩm tức giận: "Nhóc con không hiểu gì cả, ta hát thay cho mối tình chân thành của Đa Bảo Như Lai và Di Lặc đấy chứ.
Mà này, ngươi lại ăn vụng cái gì?"
Ha cái búi tóc trên đỉnh đầu của Cô Lương lập tức dựng thẳng lên trời, nàng chớp chớp một đôi mắt to rồi trưng ra gương mặt ngây thơ: "Ta có ăn vụng cái gì đâu! Ta đi bắt bướm đấy chứ.”
"Lần sau mà muốn nói dối thì nhớ lau miệng đã nghe chưa.”
Cô Lương vội vàng giơ tay lên quẹt ngang miệng, thế là cả tay dính đầy nước quả, nàng sờ sờ hai bím tóc trên đỉnh đầu rồi cười hì hì cho qua chuyện: "Sư huynh, trong vườn cây ăn quả của ngươi lại có rất nhiều cây ăn quả mới ngon ghê, có nhiều loại ta còn không biết nó là cây gì ấy.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT