Hồi Cố Thiên Ngôn tròn một tuổi, dì Hà đã thôi việc. Hạ Vân Uyển cũng quyết định không ra ngoài làm, tính đợi đến khi con gái đi học mới tìm lại công việc phù hợp. Toàn bộ thời gian, tình cảm, mọi yêu thương trong lòng cô đều đặt trọn vẹn lên đứa bé nhỏ này. Việc nhà cũng chẳng quá vất vả, tiền tiết kiệm vẫn đủ dùng. Nhưng hễ chỗ nào có thể tiết kiệm, cô đều cố gắng không tiêu đến – dì Hà rời đi cũng là vì thế.
Chiều hôm ấy, khi Hạ Vân Uyển vừa phơi đồ xong quay trở lại thì thấy Thiên Ngôn đã ngủ thiếp đi. Trời đang hè, nằm trên thảm cũng không lo bị cảm. Cô ngồi xuống bên con, nhẹ nhàng vén mấy sợi tóc lòa xòa trên trán con bé, thở khẽ một tiếng. Gương mặt dịu dàng thường ngày bỗng như phủ một tầng sầu muộn khó giấu, nỗi lo lắng len lỏi trong đáy mắt càng lúc càng rõ rệt.
…
“Thiên Ngôn, đừng ngủ nữa, nhìn mẹ một cái có được không?” – người phụ nữ cúi người, khẽ khàng vuốt mái tóc bé con đang mơ màng tựa trên ghế sofa, giọng cô nhẹ như gió, mà ẩn trong đó là biết bao trìu mến.
Cô rất đẹp, là vẻ đẹp dịu dàng và đài các toát ra từ từng cử chỉ. Đôi mắt lấp lánh ánh sáng ấm áp, mà sâu trong đó lại cất giấu chút gì không nói thành lời – một nỗi buồn dịu dàng, mỏng như sương, khó nhận ra nếu không để ý kỹ. Cô không nản lòng, cứ thế nhẹ giọng gọi tên con từng lần một, nhưng đứa bé đang lịm đi trong mê man vẫn chẳng đáp lại gì.
…
“Thiên Ngôn, mẹ thương con lắm…” – người phụ nữ ôm đứa bé gái ba tuổi vào lòng, giọng thì thầm. Bé con nằm dựa vào vai cô, đôi mắt nhắm nghiền, hơi thở mong manh như sương sớm. Cô khẽ cười, nụ cười bất lực, rồi ôm chặt đứa nhỏ bước lên tầng, đi vào phòng ngủ.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT