Bạch Mộc Vũ nhìn ánh mắt Tô Mạch nhìn mình mà không khác gì khi đối diện với những cô gái khác, trong lòng chợt dâng lên chút thất vọng. Nhưng trên khuôn mặt ấy vẫn giữ nguyên nụ cười dịu dàng, cô đưa hai tay dâng bó hoa lên trước mặt Tô Mạch, động tác uyển chuyển mà tao nhã, không hề để lộ lấy một tia e ngại hay xấu hổ.
“Tô Mạch, tớ vẫn luôn cảm thấy hoa bách hợp rất hợp với cậu. Nhìn nó dịu dàng, lại mang nét thanh nhã. Trong gió nhẹ đong đưa, rất dễ khiến người ta chú ý. Tô Mạch, tớ thích cậu đã lâu rồi.” Giọng cô ấy rất khẽ, nhưng ánh mắt lại vô cùng kiên định, nhìn thẳng vào người đối diện, trong lòng ẩn ẩn một tia hy vọng.
Tô Mạch có hơi sững người, khóe môi giãn ra một độ cong mờ nhạt, anh đáp bằng giọng nói trầm tĩnh: “Nói thật, cậu là một người rất xuất sắc.”
Chỉ một câu ấy thôi cũng khiến nội tâm Bạch Mộc Vũ khẽ lay động.
“Nhưng mà… tớ vẫn luôn nghiêm túc trong chuyện tình cảm. Nếu không thực sự rung động, thì sẽ không dễ dàng nhận lời ai cả. Xin lỗi nhé.”
Bó hoa trên tay Bạch Mộc Vũ khẽ run, nhưng cô không để nụ cười rơi rụng, từ tốn thu lại hoa trong tay.
“Vậy hiện giờ… cậu có thích ai chưa?”
“Tạm thời thì chưa.”
“Vậy thì, sau này xin được chỉ giáo nhiều hơn.” Cô nhẹ nhàng đáp, ánh mắt liếc qua lá thư vẫn còn trên tay anh, nụ cười càng thêm dịu dàng như nắng xuân. “Cậu định đến thư viện à? Vậy mình không làm phiền nữa.” Cô gật đầu lễ phép với Lưu Thiệu Triết, xoay người bước đi, dáng vẻ thong dong, bước chân không hề chần chừ – đúng kiểu con gái biết tiến lùi, biết giữ tự trọng.
Cô rời khỏi, Lưu Thiệu Triết vỗ vai Tô Mạch, cười nói: “Cô ấy thông minh thật đấy. Với lại, nụ cười đúng là kiểu có thể chữa lành ấy nhỉ! Tớ còn có cảm giác như mình vừa được cứu rỗi linh hồn luôn ấy, A Mạch, cậu nghĩ sao?”
Hai người đã đi đến dưới gốc đa to phía Bắc sân trường, nắng sớm xuyên qua tán lá rậm, những mảng sáng lấp lánh hắt xuống khuôn mặt Tô Mạch khi sáng khi tối theo từng bước chân anh.
“Không cảm thấy gì cả.”
“Không cảm thấy?” Lưu Thiệu Triết nhướn mày, kinh ngạc: “Trước kia không tiếp xúc nên không biết, chứ hôm nay mới nhận ra, cô ấy cười lên thực sự rất giống thiên sứ, vừa trong trẻo lại vừa dịu dàng. Cảm giác như dù có đang ở trong bóng tối, chỉ cần nhìn thấy nụ cười ấy cũng có thể được cứu vớt, gỡ bỏ gông xiềng mà bước ra ánh sáng.”
Tô Mạch chỉ cười nhẹ, không nói gì thêm.
Chỉ là, trong đáy mắt anh bỗng phủ lên một tầng tối âm u, khóe môi nhếch lên một nét cười mơ hồ – cứu rỗi ư… anh không cần thứ đó.
Lưu Thiệu Triết nhìn đồng hồ rồi vẫy tay với bạn mình, “Tớ chỉ đưa cậu đến đây thôi, đi nhé!”
Tô Mạch đứng lại một mình, lặng lẽ quay đầu nhìn về phía sau. Anh chăm chú nhìn vào khoảng không vô người phía xa kia, ánh mắt sâu như mặt nước yên, một lúc sau mới hơi cong môi.
Cùng lúc đó, Cố Thiên Ngôn – người đang trên đường quay lại lớp – hoàn toàn không hay biết việc theo dõi âm thầm của mình từ lâu đã bị phát hiện.
…
Ba mẹ Đồng An An đều bận công tác nơi xa, quanh năm rất ít khi về nhà. Trong căn nhà này chỉ còn cô và mẹ, mà bữa sáng ngày nào cũng do mẹ chuẩn bị. Chỉ đơn giản là một ly sữa đậu nành và bánh sandwich, từ nhỏ đến lớn đều như vậy. So với cuộc sống gấm vóc cơm canh đủ vị ở Cố gia, thì ở đây có phần quá giản đơn. Thế nhưng, Cố Thiên Ngôn vẫn ăn từng miếng một với vẻ mặt không đổi, như thể chẳng có gì phải so đo. Có chăng là chút hoài niệm đối với thứ hồng trà yêu thích trong nhà – nghĩ đến đây, cô hơi chu môi, nuốt xuống một cái thèm khát nhè nhẹ.
Ăn sáng xong, cô nói với Đồng mẫu: “Con đi học đây.”
Cô ngập ngừng, nhưng rốt cuộc vẫn không thể gọi hai chữ “mẹ ơi” ra thành tiếng. Cũng may có hệ thống giúp che giấu, nên Đồng mẫu chưa từng nghi ngờ gì về sự thay đổi nhỏ trong hành vi của con gái.
“Ừ, An An nhớ đi đường cẩn thận nhé.” – giọng nói và ánh mắt của bà vẫn dịu dàng như mọi khi.
Cố Thiên Ngôn nhìn nét mặt đầy yêu thương của người phụ nữ ấy, ánh mắt cụp xuống, khẽ đáp một tiếng “Dạ.”
Trên con đường rời khỏi nhà, cô bước qua chiếc ban công tầng dưới – nơi ngày nào đi học cũng phải đi ngang qua. Khi ánh mắt cô dừng lại ở một bồn hoa đặt nơi góc ban công, bước chân cũng khựng lại. Trong đầu chợt hiện lên câu nói của Tô Mạch ngày hôm qua.
Cô không rời mắt khỏi chậu hoa hành tây vừa nở ra những đoá trắng ngần. Dưới làn gió sớm nhẹ nhàng, chúng trông thanh khiết như linh khí của buổi sớm mai.
Cố Thiên Ngôn khẽ vươn tay, như thể có chút không kìm được, cô vươn móng vuốt – thu hết toàn bộ hoa trắng vào lòng.