Chưa kịp để cô mở miệng từ chối, Cố Thiên Ngôn đã dứt khoát ném cái bọc vừa nhặt được thẳng vào lòng Lưu Mạn Mạn.
“A a a a a! Mau lấy ra! Trên đó toàn là máu me, đồ dơ của tang thi! Chị cố tình đúng không?!” Mạn Mạn hét toáng lên, hoảng loạn nhắm chặt mắt, cả người không dám nhúc nhích, chỉ biết quằn quại cố hất cái bọc xuống khỏi người mình.
“Chính cô đòi xem mà.” Thiên Ngôn lạnh nhạt đáp, rồi quay mặt đi, không buồn nhìn thêm.
Chiếc xe được Đỗ Thành Huy lái rời khỏi khu vực nguy hiểm, trong lòng cũng thoáng yên tâm hơn. Nghe tiếng la hét thất thanh phía sau, anh cau mày nói: “Mạn Mạn, em có thể yên tĩnh được không?”
“A Huy! Mau tới giúp em lấy thứ này ra! Ghê quá! Huhu…” Giọng Mạn Mạn đầy ấm ức, trong mắt ánh nước long lanh.
Nhưng Đỗ Thành Huy lại chẳng mảy may thương xót, lạnh nhạt đáp: “Tự lo đi.”
Mạn Mạn không tin nổi, mở to mắt nhìn anh: “Anh lại đi bênh người ngoài à? Đỗ Thành Huy, rốt cuộc anh đang nghĩ cái gì vậy?!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play