Dưới ánh đèn vàng mờ nhạt, người đàn ông trung niên run tay đặt chiếc hộp gỗ xuống. Trán ông lấm tấm mồ hôi, lòng bàn tay đã ướt, chẳng phải vì thời tiết oi nồng, mà là vì nụ cười của Tô Mạch — một nụ cười dịu dàng đến rợn người, hoàn toàn khác hẳn vẻ ôn nhu thường nhật mà ông từng biết.
“À, đại sư có thể xoay lưng lại được không?” Giọng Tô Mạch nhẹ như gió thoảng, nhưng trong đó có gì đó khiến người ta không dám trái lời.
“Được… được chứ, Tô thiếu gia.” Người trung niên lắp bắp, vội vàng xoay người, đưa lưng về phía gian phòng.
Tô Mạch mỉm cười, một nụ cười không rõ hàm ý, chậm rãi đi tới cửa căn phòng nơi hắn giam Cố Thiên Ngôn. Hắn móc ra một chiếc chìa khóa, những ngón tay thon dài đến mức gần như có thể gọi là đẹp đẽ mở lấy ổ khóa kim loại đen thẫm gắn ngoài cửa, rồi nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Nụ cười trên môi hắn lập tức đóng băng. Chiếc ghế gỗ trống rỗng. Dây thừng lỏng lẻo rơi rải rác dưới nền nhà. Người đã biến mất.
Hắn lao đến bên ghế, vớ lấy đoạn dây. Nút thắt không hề bị gỡ, cũng chẳng có dấu hiệu bị cắt đứt. Trầm mặc bao trùm, rồi trong khoảnh khắc, Tô Mạch nở một nụ cười méo mó, quái đản, ánh mắt ửng đỏ như máu.
“An An… em nghĩ em trốn được sao? Cho dù em có trốn đến chân trời góc biển, anh cũng sẽ tìm ra em.”
Ngay vào lúc hắn cùng người đàn ông kia bước vào căn nhà gỗ, hệ thống đã nhanh tay chuyển dời Cố Thiên Ngôn đến một nơi khác.
Cô không rời khỏi thành phố — mảnh đất vốn là khung xương cho cốt truyện của thế giới này. Hệ thống chỉ đưa cô đến một khu trọ vắng vẻ ở ngoại ô, nơi không ai biết, không ai nhớ. Số tiền tiêu vặt mẹ Đồng để lại tuy ít, nhưng tích cóp cũng đủ trả một tháng tiền thuê. Với đồ ăn thức uống đã chuẩn bị sẵn, Cố Thiên Ngôn gần như không bước chân ra khỏi cửa, lặng lẽ sống những ngày như tàng hình khỏi thế giới.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT