Dưới hành lang, đôi ba nữ sinh vô thức đưa mắt về phía ấy. Có người khẽ reo lên một tiếng khe khẽ đầy kinh ngạc, rồi rụt cổ cười thẹn thùng. Nhưng phần lớn khi trông thấy Cố Thiên Ngôn sánh vai cùng Tô Mạch, ánh nhìn họ bỗng hoá hâm mộ, lại có cả phần ghen ghét. Có vài cô gái ánh mắt dính chặt vào bóng dáng Tô Mạch, cứ như bị thôi miên. Ừ thì, kiểu nữ sinh ấy có lẽ là tuýp “mặt mũi là chân lý”. Mà phải rồi, ngày thường cơ hội nhìn thấy Tô Mạch vốn hiếm hoi như ánh trăng mỏng, bây giờ ngắm được một lát, có khi ăn cơm cũng thấy ngon miệng hơn, thở cũng nhẹ nhàng hơn.
Còn các nam sinh thì thôi, có lẽ là đã quá quen, hoặc giả vờ quen.
“A Mạch?” – Cố Thiên Ngôn rất hiếm khi gọi cậu như thế. Mỗi lần em mở miệng gọi hai chữ ấy, trong lòng Tô Mạch như có một dòng nước ngầm trào lên, mạnh đến mức muốn nhấn chìm lý trí. Thứ xúc cảm ấy điên cuồng, mãnh liệt, như thể chỉ muốn giữ chặt lấy em, mãi mãi không buông.
Cố Thiên Ngôn chẳng hay biết tâm trạng hỗn loạn của Tô Mạch khi ấy. Em nhìn cậu chăm chú, đôi mắt khẽ đảo, rồi đột ngột đối diện thẳng tắp: “Em nhớ anh.” – Sự xuất hiện của Bạch Mộc Vũ quả thật khiến Cố Thiên Ngôn có chút bối rối, thậm chí có chút bất an. À… hình như em nhớ ra, giữa những người yêu nhau thì nên thỉnh thoảng nói một hai câu ngọt ngào như thế.
Tô Mạch siết chặt bàn tay, khớp xương trắng bệch, gân tay nổi rõ. Cậu ra sức khống chế dục vọng muốn lập tức ôm em vào lòng. Đôi mắt vì nhẫn nhịn mà trở nên u tối, sâu hút như vực.
Cậu nắm lấy tay Cố Thiên Ngôn, kéo em rời hành lang, men theo lối cầu thang dẫn xuống dưới. Đi về phía ít người qua lại.
Còn Viên Lị – cô bạn học vẫn thường che mặt bằng chiếc khẩu trang hồng nhạt – lúc này mới bừng tỉnh khỏi cơn mộng mị. Nhìn lại chỗ cũ, chẳng còn ai. Cô trợn tròn mắt, thì thào một câu đầy ngơ ngác: “Hai người đó đâu rồi?!”
Tô Mạch kéo Cố Thiên Ngôn tới một góc khuất – một nơi bị che chắn bởi các tầng lầu, hành lang, và bức tường gấp khúc. Gần như không có cách nào nhìn thấy từ ngoài vào.
Lúc này trên khuôn mặt cậu đã không còn nụ cười quen thuộc thường ngày. Như thể đã đến giới hạn, cậu không kìm nén được nữa, siết chặt lấy Cố Thiên Ngôn, cúi đầu, hôn xuống môi em một cách mãnh liệt.

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play