Trong chiếc xe lơ lửng, An Duy Tư ngồi ở ghế lái, quay đầu nhìn Thiên Ngôn nở một nụ cười, “Cô Thiên Ngôn, bây giờ cô thấy thế nào?”
Đêm qua làm việc đến tận khuya, Thiên Ngôn ngủ rất ít. Nghe An Duy Tư hỏi, cô gật đầu, “Hơi mệt một chút.”
An Duy Tư mỉm cười nói, “Còn mười lăm phút nữa mới về đến nhà, cô có thể nghỉ ngơi một lát.”
Thiên Ngôn khẽ lắc đầu, “Tôi vẫn có thể trụ được.”
An Duy Tư không miễn cưỡng, đôi mắt đen láy như đá hắc diệu thạch ánh lên vẻ dịu dàng. Anh mỉm cười nói, “Vâng.”
Đến nơi, người vừa nói còn có thể trụ được đã nhắm nghiền hai mắt, đầu hơi nghiêng sang một bên, hơi thở nhè nhẹ.
Khóe môi An Duy Tư khẽ cong lên một nụ cười mờ nhạt. Anh lặng lẽ nhìn gương mặt ngủ say của Thiên Ngôn một lúc, không đánh thức cô, rồi vươn tay, nhẹ nhàng bế cô lên.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play