Mỗi lần đến thư viện, Cố Thiên Ngôn và Tô Mạch đều ít nói chuyện, mỗi người ôm một quyển sách, chuyên chú bước vào thế giới riêng của mình. Thời gian rảnh rỗi còn lại, hai người lại cùng nhau tản bộ quanh sân trường. Với kiểu hẹn hò "thanh tâm quả dục" như vậy, Viên Lị thật sự cạn lời. Trời ơi, hai người này rốt cuộc có biết yêu đương là gì không vậy? Như này có khác nào... bạn cùng lớp thân thiết đâu!
Nhưng với Cố Thiên Ngôn, kiểu ở bên nhau an tĩnh như thế lại khiến cô cảm thấy dễ chịu vô cùng. Không có những lời hoa mỹ, không có bất kỳ khói lửa tình trường nào, chỉ là cùng tồn tại một cách bình lặng. Khoảng thời gian trôi qua trong lặng yên ấy, cô lại thấy... chẳng có gì không ổn.
Cô đang ngồi yên lặng trong thư viện, chăm chú đọc sách. Tô Mạch ngồi ngay bên cạnh. Nhưng hôm nay, anh không hề đặt tâm trí vào trang sách trước mặt, mà ánh mắt lại lặng lẽ dời sang gương mặt cô gái đang ngồi bên.
"An An." – Giọng anh nhẹ như gió, âm sắc trầm thấp pha chút từ tính, như một nốt nhạc dịu dàng len vào lòng người.
Cố Thiên Ngôn đang đắm chìm trong dòng chữ, không nghe thấy tiếng gọi. Tô Mạch khẽ cong môi, bất đắc dĩ bật cười. Ánh mắt anh dừng lại trên mái tóc đen mềm mượt của cô, ánh sáng nơi đó phản chiếu tựa ánh trăng nhu hòa, khiến anh trong khoảnh khắc không kìm được mà giơ tay lên—nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô.
Lực đạo rất nhẹ, nhưng đủ khiến Cố Thiên Ngôn hơi nghiêng đầu, ánh mắt mang theo vài phần ngạc nhiên nhìn sang người bên cạnh.
Cảm nhận được nhiệt độ nơi bàn tay anh, Cố Thiên Ngôn ngước lên, ánh mắt trong veo, đầy nghi hoặc. Tô Mạch cười khẽ, khẽ nói: "Anh đang xóa đi thứ không nên để lại trên đó."
Cô nhíu mày: "Thứ gì?"
Tô Mạch không đáp vội, ánh mắt vẫn dịu dàng như cũ: "Em cảm thấy bạn học Từ Tử Duy thế nào?"
Bàn tay anh vẫn còn đặt trên đầu cô, đầu ngón tay hơi động. Dường như đang vuốt nhẹ, lại như đang dò xét.
Cố Thiên Ngôn vẫn giữ nét mặt điềm tĩnh như mọi khi, nghĩ một lát rồi đáp thật lòng: "Không quen lắm."
Tô Mạch cụp mắt, giọng trầm xuống một nhịp: "Nhưng anh nghe nói trước kia em từng thích cậu ta."
Người từng thích Từ Tử Duy là Đồng An An, chứ không phải cô—Cố Thiên Ngôn. Nhưng... giờ thân thể này là của An An, mà thân phận lại là bạn gái của Tô Mạch. Có phải anh đang giận?
Cô hơi ngập ngừng, nhưng cuối cùng vẫn nhìn thẳng vào mắt anh, giọng bình tĩnh mà chắc nịch: "Em chỉ thích anh."
Tô Mạch ngẩn người, trong đôi mắt lướt qua một ánh sáng rất khẽ. "Em nói lại lần nữa được không?"
"Em chỉ thích anh. Một mình anh." – Thiếu nữ ngẩng đầu, giọng nói dịu dàng mà kiên định, vẻ mặt nghiêm túc không chút lấp liếm.
Tô Mạch như bị những lời kia đánh trúng, nơi đáy mắt rộ lên ý cười, từ nhàn nhạt lan ra thành sóng nước lăn tăn.
"An An." – Anh gọi tên cô, giọng nhẹ như khói mỏng.
"Ừ?" – Cố Thiên Ngôn vẫn nhìn thẳng vào anh, mắt không chớp.
Tô Mạch khẽ cúi người, môi anh nhẹ chạm lên mái tóc đen mềm mại của cô—một cái hôn cực khẽ, nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, tựa như giấc mơ vụn.
Cố Thiên Ngôn ngơ ngác, ánh mắt khẽ run.
Tô Mạch rời môi khỏi mái tóc, ngón tay khẽ vuốt qua, rồi khẽ mỉm cười: "Tiếp tục đọc đi."
Từ lúc chính thức hẹn hò đến nay cũng gần một tháng, sự thân mật giữa hai người dừng lại ở nắm tay. Nụ hôn này là lần đầu tiên. Cố Thiên Ngôn bỗng nhớ tới lời Viên Lị từng nói, khi cằn nhằn đến phát rồ: “Hai người yêu nhau mà còn chưa từng hôn? Nếu tớ không hỏi, thật sự không tin trên đời lại có tình yêu thuần khiết đến mức ấy! An An à, nếu Tô Mạch không chủ động, thì cậu phải làm tròn nghĩa vụ làm bạn gái chứ!”
Cố Thiên Ngôn theo bản năng chạm tay lên nơi mái tóc vừa bị hôn. Lúc này, nhiệm vụ tình cảm kéo dài 5 tháng trong hệ thống cũng hiện ra trong đầu. Là bạn gái, cô có cần... làm tròn "nghĩa vụ" không?
Cô lập tức gửi thắc mắc cho hệ thống.
Hệ thống nhanh chóng phản hồi: “Trong thời gian nhiệm vụ, để đảm bảo quá trình diễn ra thuận lợi, ký chủ nên thực hiện đầy đủ nghĩa vụ có liên quan đến đối tượng nhiệm vụ.”
Cố Thiên Ngôn không nói gì.