No nê bụng dạ rồi, Diệu – con kim mao thú kia – liền lăn ra phơi mình dưới nắng, để lộ cái bụng mềm mềm, lông phất phơ theo gió. Nó nâng cặp mắt tròn như viên lưu ly nhìn về phía Cố Thiên Ngôn, trong mắt như đang nói: Lại đây, mau gãi bụng cho ta một cái.
Đôi khi, nó cố tình mon men bước tới lúc Thiên Ngôn đang bận rộn, nhẹ nhàng lay lay tai như muốn thu hút sự chú ý. Nó yêu nhất là khi nàng gọi tên mình bằng giọng êm ái, liền lượn vòng vòng quanh nàng không dứt, lại còn âu yếm liếm lấy lòng bàn tay nàng, đầy ân cần.
Năm tháng dần trôi, ngày sống bên nhau giữa người và thú cũng đã ngót nghét mười mấy năm.
Diệu đã già rồi.
Bộ lông vàng óng ánh từng khiến cả núi rừng phải lóa mắt nay đã dần trở nên ảm đạm, mất đi ánh sáng rực rỡ năm nào. Hàm răng cũng chẳng còn sắc bén, bốn vó từng mạnh mẽ giờ đã có phần chậm chạp, lực không theo ý chí.
Thiên Ngôn mỗi lần nấu ăn đều cẩn thận ninh nhừ từng khối thịt, mềm đến độ vừa miệng vừa bụng, để Diệu dễ dàng nuốt trôi.
…
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT