Tô Mạch đến thư viện, nhưng lần này bên cạnh anh lại có thêm một cô gái. Hai người ngồi cạnh nhau, An An im lặng đọc sách, còn Tô Mạch thì thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn cô, trong ánh mắt mang theo sự dịu dàng khó gọi tên. Có người vô tình bắt gặp ánh mắt ấy, liền cảm thấy hơi thở quanh anh hôm nay hình như khác thường, nơi khóe môi khẽ nhếch kia, so với ngày thường còn mang thêm một thứ cảm xúc không thể gọi tên.

Đôi lúc, cô gái kia cũng đến trước lớp của Tô Mạch đứng đợi, anh ra ngoài là hai người sẽ sóng vai rời đi. Có khi, chính Tô Mạch lại là người chủ động đến tìm cô ở lớp Năm.

Chỉ cần không mù, ai cũng thấy rõ — Tô Mạch và cô gái tên Đồng An An kia đang hẹn hò.

Tin tức vừa lan ra, bao nhiêu trái tim thiếu nữ trong trường đều vỡ vụn như thuỷ tinh rơi xuống đất. Trong chớp mắt, bầu không khí trong trường phủ lên một tầng u ám như mây đen áp sát.

Còn phía giáo viên? Chuyện đó thì… chưa ai rõ.

Mấy ngày gần đây, mẹ của Đồng An An phải ra ngoài công tác, nên dặn Cố Thiên Ngôn cứ ăn ở căn-tin trường cho tiện.

Trường có hai khu căn-tin. Một bên là nhà ăn cao cấp — nơi chỉ những gia đình có điều kiện mới dám lui tới. Còn bên kia là khu căn-tin học sinh, đồ ăn không tệ, nhưng nếu so với nhà ăn cao cấp thì đúng là thua kém mấy con phố. Ai đã từng được nếm thử món ở nhà ăn cao cấp, rồi quay lại đây ăn, đều sẽ cảm nhận rõ rệt sự khác biệt — không cần nói cũng biết.

Đồng An An có một chiếc điện thoại. Trước đây Cố Thiên Ngôn chẳng bao giờ mang theo bên người, nhưng từ sau khi trao đổi số với Tô Mạch, cô gần như dính lấy nó không rời.

Cô không hiểu nhiều về tình yêu, chỉ biết đại khái rằng — những người yêu nhau, thì nên thường xuyên trò chuyện và ở cạnh nhau.

Chỉ là…

Nhìn tin nhắn trên màn hình điện thoại, Tô Mạch nhắn cũng khá thường xuyên. Ngoại trừ lúc đang học, hầu như thời gian còn lại Cố Thiên Ngôn đều sẽ nhận được tin từ anh.

Tô Mạch: Cậu đang ở đâu?

Cố Thiên Ngôn: Ở căn-tin.

Tin nhắn chưa đến vài giây sau đã có hồi âm:

Tô Mạch: Đợi tôi một chút.

Tuy không rõ Tô Mạch định làm gì, nhưng Cố Thiên Ngôn vốn đang định xếp hàng lấy cơm cũng liền tìm chỗ trống ngồi chờ.

Chưa đến vài phút sau, cửa căn-tin bỗng ồn ào hẳn lên. Cô ngẩng đầu nhìn, đúng lúc ánh mắt Tô Mạch cũng chạm vào cô. Anh mỉm cười, tay ra hiệu rằng sẽ đi lấy cơm, bảo cô chờ một chút.

Mọi người trong căn-tin đều dõi theo anh, ánh mắt sáng rực.

“Kia là bạn gái Tô Mạch à? Nhìn cũng đâu có quá xinh đẹp.”

“Nghe nói thành tích bạn ấy rất giỏi đó.”

“Tôi thấy đáng yêu mà, hình như còn có khí chất nữa.”

“Tô Mạch không phải ít khi ăn cơm ở trường lắm sao? Hôm nay chắc muốn thử xem đồ ăn học sinh thế nào?”

“Không thấy bạn gái đang ngồi chờ bên kia à? Tô Mạch còn đích thân đi lấy cơm cho cô ấy, thật là hạnh phúc…”

“Ủa, Tô Mạch có bạn gái từ bao giờ vậy…”

Mọi người xì xào bàn tán một hồi, đến khi thấy Tô Mạch mang hai phần cơm quay lại, bầu không khí lại đổi chủ đề trong nháy mắt.

Anh đặt hai khay cơm lên bàn, ngồi xuống đối diện cô. Cố Thiên Ngôn nhỏ giọng cảm ơn.

Anh khẽ cười: “Không cần khách sáo. Sao hôm nay lại xuống căn-tin ăn vậy?”

 “Người nhà đi công tác vài hôm.” Trước đây Đồng An An không biết nấu ăn, Cố Thiên Ngôn cũng không.

Cô thong thả ăn, từng đũa một, không nhanh không chậm. Tô Mạch nhìn cô, bỗng nhiên gọi: “An An.”

Cô ngẩng đầu lên, tay dừng giữa không trung: “Ừm?”

Tô Mạch nhìn vào đôi mắt trong veo như mèo con của cô. Trong đôi mắt ấy, chỉ phản chiếu hình bóng anh, không chứa một tia cảm xúc dư thừa nào. Trong lòng anh khẽ thở dài.

“Bạn học đều gọi tôi là Tô Mạch, nhưng chúng ta là quan hệ gì?”

“Người yêu.” Cô trả lời rất nghiêm túc.

Anh cụp mi, như thể đang che giấu chút buồn bã. “Vậy sao cậu vẫn gọi tôi là Tô Mạch?”

Cố Thiên Ngôn im lặng mấy giây, rồi đáp: “Nam nữ yêu nhau cũng có thể gọi tên mà.” Cô từng thấy mấy cặp đôi vẫn như vậy.

Tô Mạch khẽ run mi mắt.

Thấy anh không có phản ứng gì, Cố Thiên Ngôn suy nghĩ một chút, rồi thử gọi: “… A Mạch?”

Tô Mạch lập tức ngẩng đầu. Trong đôi mắt màu lam ấm áp của anh ánh lên nụ cười, như cả vầng dương vừa ló rạng sau tầng mây.

“So với Tô Mạch, tôi hình như thích cách gọi này hơn. Về sau cứ gọi như vậy nhé.”

Thấy anh đã trở lại với dáng vẻ thường ngày, Cố Thiên Ngôn khẽ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play