Dưới ánh lửa hắt loang loáng nơi bếp đất, Cố Thiên Ngôn bình tĩnh đưa tay gãi nhẹ phần bụng mềm mại của con thú to lớn bên người. Kim mao thú nằm nghiêng, đôi đồng tử tròn vo mang sắc vàng kim khẽ đảo lên, trong cổ họng khẽ phát ra thanh âm lộc cộc đầy thoả mãn, rồi lặng lẽ dịch thân mình, để lộ bụng ra cho nàng dễ vuốt ve hơn.
Nàng cứ thế ngồi xổm bên cạnh, chậm rãi cào vuốt phần bụng ấy một cách kiên nhẫn, mãi cho đến khi sắc trời đã ngả tối, mùi thịt nướng dần lan tỏa khắp không gian.
Nhưng hôm nay, Diệu – tên gọi nàng dành riêng cho kim mao thú – lại chẳng còn vẻ hào hứng thường thấy. Sau khi tha con mồi về từ rừng, nó thả xuống trước cửa rồi chỉ ủ rũ nằm sang một bên, không buồn động đến phần thịt nướng đã được đặt sẵn bên cạnh.
Trước kia mỗi lần ngửi thấy mùi thịt là nó đã chạy đến liếm láp, cắn xé từng miếng cho đến sạch sành sanh. Còn giờ đây, ánh mắt nó chỉ lười nhác liếc qua, rồi lại cụp mi.
Cố Thiên Ngôn nhíu mày, có chút lo lắng. Nàng ngồi xuống cạnh Diệu, ánh mắt mang theo sự quan tâm hiện rõ, rồi đưa tay sờ nhẹ đầu nó, nhẹ giọng gọi: "Diệu?"
Lỗ tai nó khẽ động, đôi mắt vàng kim ánh lên tia sáng mơ hồ, liếc nhìn nàng, rồi lại ghé đầu lên chân trước, cái đuôi khẽ đập xuống đất như mất sức. Nàng cẩn thận mở miệng nó ra, soi dưới ánh lửa kiểm tra xem có dấu hiệu tổn thương hay dị vật nào, nhưng không phát hiện điều gì bất thường.
Cảm thấy có điều gì đó không ổn, Cố Thiên Ngôn lên tiếng hỏi hệ thống nguyên nhân vì sao Diệu lại ủ rũ như vậy.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT