Dưới bầu trời xanh xám của mùa đông đang rón rén tiến bước, một người một thú đã sớm chuẩn bị đầy đủ. Trong sơn động rộng rãi, những dải thịt được ướp khô cẩn thận treo lủng lẳng trên giá gỗ, mùi khói và gia vị tự nhiên quyện vào nhau, đủ để bọn họ cùng nhau vượt qua mùa giá lạnh dài đằng đẵng. Chỗ dự trữ ấy chỉ chiếm khoảng một phần ba không gian của hang, còn lại vẫn đủ chỗ cho lửa cháy bập bùng, cho cỏ khô trải ổ, và những ngày thong dong sống chậm giữa rừng sâu.
Trước đó, Cố Thiên Ngôn đã tận dụng khoảng đất bằng trong hang để đắp lên một khoảnh nhỏ, trồng lấy vài loại rau dại tìm được từ quanh rìa rừng. Những chiếc lá xanh mướt vươn mình qua gió lạnh, là thành quả từ đôi tay kiên nhẫn và tâm ý của cô.
Một ngày nọ, khi giở mớ xương cá còn sót lại ra nghịch ngợm, cô bỗng phát hiện ra một công dụng không ngờ. Cố Thiên Ngôn dùng đá mài khoét lên từng đoạn xương một lỗ nhỏ, rồi luồn rễ cây có độ dai như tơ qua đó. Những sợi rễ xoắn lại, nối thành từng đoạn dài đủ để cô bắt đầu bện thành quần áo. Dẫu những mảnh vải kia thô ráp và rộng thùng thình, nhưng khi mặc vào, chúng ôm ấm làn da cô giữa giá rét cắt da cắt thịt.
Trong khi đó, ổ ngủ của kim mao thú lại vô cùng tinh tế. Nó chiếm lấy bệ đá lớn phía trong cùng của sơn động – nơi trời sinh ra đã có độ cao vừa phải, tránh được khí lạnh từ đất bốc lên. Dù mặt đá có phần gồ ghề, nhưng sau khi Cố Thiên Ngôn cẩn thận phủ lên một lớp đất sét dày và rải da thú sạch sẽ lên trên, nơi ấy đã trở thành chiếc ổ ấm áp bậc nhất trong hang.
Còn góc của Cố Thiên Ngôn thì nằm gần lối vào, mùa hè thì mát mẻ dễ chịu, nhưng đến mùa đông lại thành nơi hứng gió. Dù cô đã trải bao lớp da dày, nhiều đêm vẫn bị rét lạnh đến độ run rẩy tỉnh giấc.
Một đêm nọ, trong lúc trở mình co quắp vì lạnh, cô vô tình đánh thức kim mao thú. Con thú mở bừng đôi mắt vàng kim, trong bóng tối mà ánh mắt kia vẫn sáng rực như hổ phách. Nó ngẩng đầu liếm liếm bộ lông rối, rồi nhẹ nhàng bước tới chỗ cô.
Không phát ra tiếng động, nó khéo léo ngậm lấy tấm da đang phủ trên người cô, sau đó lại nhẹ nhàng cắn lấy vạt áo rộng thùng thình, nâng cả người Cố Thiên Ngôn lên. Cô vẫn ngủ say, chẳng hề hay biết mình đang được thú lớn bế bồng. Kim mao thú đưa cô về ổ của mình, nhẹ nhàng đặt lên bụng nó – phần lông dày và ấm áp nhất – rồi dùng một mảnh da khác đắp phủ tay chân cô, khép đôi mắt lại, tiếp tục giấc ngủ yên bình.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play