Cố Thiên Ngôn khẽ ngước lên, chẳng hề phản kháng, chậm rãi uống hết chén thuốc hắn đưa kề bên môi. Như sực nhớ tới điều gì, sau một ngụm cuối cùng, nàng ngưng trọng mở lời: “Chủ thượng, binh hổ phù vẫn còn trong tay thuộc hạ.”
Vạn Sĩ Thanh khẽ nhíu mày, thần sắc chẳng lấy gì làm để tâm. Hắn thong thả đưa chén thuốc khác lại gần môi nàng, mãi đến khi nàng uống cạn mới chậm rãi nói: “Dù thứ đó rơi vào tay kẻ khác thì đã sao? Bổn vương nắm giữ giang sơn này, chẳng lẽ lại chỉ dựa vào một tấm lệnh bài nhỏ nhoi?”
Hắn hơi trầm giọng, ánh mắt lãnh khốc: “Là bọn họ sai, sai ở chỗ nghĩ ngươi có thể bị giết dễ dàng.”
Cố Thiên Ngôn sững người trong chớp mắt, lặng nhìn người trước mặt, trong mắt ẩn hiện sóng gợn khó tả: “Chủ thượng… người không nên đối xử với Vô Tâm tốt như vậy.”
Vạn Sĩ Thanh nhàn nhạt đáp: “Vô Tâm, đối với ngươi, bổn vương có thể chỉ là một chủ thượng. Nhưng đối với bổn vương mà nói… ngươi là người duy nhất khiến lòng ta rung động.”
Cố Thiên Ngôn rũ mi, tránh ánh mắt sâu thẳm kia.
Vạn Sĩ Thanh khẽ bật cười, tiếng cười mang theo chút bất đắc dĩ lại dịu dàng: “Là bị bổn vương dọa rồi sao? Bổn vương đã nói, sẽ chờ đến khi ngươi nguyện ý, tuyệt không ép buộc.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT