Mười hai tháng cuối năm, tiết trời Nam Diệc Quốc rét buốt, so với năm trước lại có phần khắc nghiệt hơn mấy phần.
Giờ Thìn, mây mù vần vũ phủ kín trời, nhiệt độ bất chợt tăng cao rồi chẳng mấy chốc đã bắt đầu đổ xuống từng trận đại tuyết lông ngỗng. Tuyết rơi dày hạt mãi đến tận giờ Thân mới có dấu hiệu ngưng bớt.
“Chủ tử thế nào rồi?” Cố Thiên Ngôn trông thấy Vô Tình từ trong phòng bước ra, liền cất tiếng hỏi.
Vô Tình khẽ lắc đầu, “Vẫn đang bận việc. Chủ tử đã nhiều ngày chưa được chợp mắt. Tình hình phương Bắc quả thực đã vượt ngoài kiểm soát, Hoàng thượng lại đem phần lớn trách nhiệm đổ dồn lên người ngài ấy, rõ ràng là cố tình làm khó.”
Cố Thiên Ngôn trầm giọng, “Nghe nói chủ tử cũng chẳng dùng cơm đàng hoàng.”
Vô Tình xoa xoa lòng bàn tay, thở dài, “Chủ tử xưa nay vốn không mấy để tâm chuyện ăn uống.” Ánh mắt hắn khẽ chuyển, cười nói: “Vô Tâm, chi bằng ngươi vào khuyên người một lời, may ra nghe lời ngươi mà chịu ăn được vài miếng cũng tốt.”
Cố Thiên Ngôn khẽ gật đầu, tiến lên vài bước, đưa tay gõ nhẹ lên cánh cửa: “Chủ tử.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT