Tiểu Giao thấy chủ nhân giáo huấn, trong lòng Tiểu Ngạc thật là sung sướng.
Nhưng giờ Tiểu Ngạc đâu còn là Tiểu Ngạc mới khai mở linh trí, thấy vậy không những không lộ ra vẻ cười trên nỗi đau khổ người, ngược lại còn tỏ vẻ nghiêm nghị, nặng nề, như thể cảm thông sâu sắc, vô cùng dè chừng.
Đến tận một lúc lâu, Tiểu Ngạc thấy không có sấm sét giáng xuống, cũng không có giọng chủ nhân vang lên, mới đột nhiên bộc phát tràng cười lớn khoái trá.
"Xem ngươi còn dám đắc ý không, lần này bị chủ nhân dạy dỗ rồi chứ gì, làm người ta ấy mà, không được đắc ý quên hình, biết chưa hả?" Sau khi cười lớn, Tiểu Ngạc không quên liếc nhìn với vẻ hả hê mà quở trách.
Thấy Tiểu Ngạc cười trên nỗi đau của người khác, Tiểu Giao hận không thể vung Minh Long cốt đầu cho Tiểu Ngạc một gậy, nhưng cuối cùng vẫn không dám biến thành hành động, liếc xéo nói: "Chủ nhân giáo huấn ta là vì tốt cho ta, ngươi muốn được chủ nhân giáo huấn còn chẳng có cơ hội đâu!"
"Ha ha! Ngươi cứ thổi đi!" Tiểu Ngạc cười lớn đáp lời.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play