Hai người phụ nữ kia thật sự đứng lên, cái eo mềm mại uyển chuyển như rắn nước hướng Cát Đông Húc đi tới.
Cát Đông Húc thấy dáng vẻ này cũng thấy hơi đau đầu, đám bạn học này đúng là quá loạn rồi.
Hiển nhiên không ít người cũng có ý nghĩ giống như Cát Đông Húc, nhìn Chu Hạ Lưu cùng Thôi trưởng phòng đang cười đểu, khẽ nhíu mày, trong mắt lộ ra một tia khinh thường.
Chỉ cần không phải kẻ ngốc đều có thể thấy, Chu Hạ Lưu cùng vị tổng giám đốc họ Lý kia cố ý lấy lòng Thôi trưởng phòng.
Nhưng không ai đưa ra ý kiến gì.
Bọn họ đều tốt nghiệp đại học chuyên ngành tài chính, sau khi ra trường đa phần đều vào ngân hàng.
Có quan hệ ở kinh thành thì ở lại, người không có quan hệ như Viên Lệ thì về địa phương.
Thời đó, tốt nghiệp đại học chuyên ngành tài chính vẫn rất dễ xin việc, chỉ cần cố gắng một chút, lanh lợi một chút thì vẫn có thể có được chức vị trong ngân hàng.
Như Chu Hạ Lưu là quản lý chi nhánh của một chi nhánh ngân hàng ở kinh thành.
Còn hai vị tổng giám đốc Lý và Trương thì ra ngoài kinh doanh.
Nhưng dù sao bọn họ đều mới ba mươi tuổi, thời gian tốt nghiệp chưa lâu.
Lần này đến dự họp lớp, người có vị trí tốt nhất là Thôi Minh Thạc, đang giữ chức phó trưởng phòng một bộ phận quan trọng trong trung ương.
Vì mọi người đều làm trong hệ thống ngân hàng nên khó tránh khỏi phải nhờ đến Thôi Minh Thạc.
Dù không cần nhờ đến hắn, cũng không ai dám đắc tội.
Còn hai vị tổng giám đốc Lý và Trương, làm ăn chắc chắn không tránh khỏi chuyện vay vốn, nên thường xuyên giao thiệp với Thôi Minh Thạc và Chu Hạ Lưu.
Vì vậy, khi Chu Hạ Lưu đề nghị, bọn họ liền hùa theo.
Viên Lệ thấy hai người phụ nữ kia lắc mông đi tới cũng thấy hơi đau đầu.
Chiêu này, cô thật sự không biết giải quyết thế nào!
"Sao không ai hát vậy? Không phải nói là hát sao? Chị, em mời chị cùng em hát một bài được không?" Cát Đông Húc thấy hai người phụ nữ kia đảo mắt sắp đến trước mặt, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào mũi, không khỏi khẽ nhíu mày.
Trong lòng chợt động, đột nhiên kéo Viên Lệ đứng lên nói.
Viên Lệ nghe vậy chớp mắt với Cát Đông Húc, vui vẻ nói: "Được thôi!"
Nói rồi cô cùng Cát Đông Húc cầm micro đến trước màn hình để chọn bài hát.
Viên Lệ và Cát Đông Húc đứng dậy, hai vị tổng giám đốc Lý và Trương có chút sững sờ, không biết làm thế nào.
Chu Hạ Lưu nhất thời cũng không nghĩ ra chủ ý gì, đành cười gượng nói: "Cái thằng nhóc Tiểu Cát này thật là lanh lợi!"
Mọi người liền cười ồ lên, hai cô gái kia lại trở về bên cạnh hai vị tổng giám đốc Trương và Lý, như rắn nước quấn lấy họ, còn véo họ mấy cái, oán trách vừa nãy họ đuổi mình đi, làm mình mất mặt.
Trong khi mọi người phía dưới cười rộ lên thì Cát Đông Húc lại đang lo lắng.
Hắn ghé vào tai Viên Lệ, thấp giọng nói: "Chị ơi, hình như em chưa từng hát tình ca bao giờ!"
"Xì! Vậy mà em còn bày ra trò này! Bây giờ thì đành không có trâu bắt chó đi cày thôi.
Chị tìm một bài tình ca đang thịnh hành, em cứ hát theo nhé." Viên Lệ nghe Cát Đông Húc nói chưa hát tình ca bao giờ mà lại vì mình ra mặt, ngược lại cảm thấy vui vẻ.
"Chị ơi, chị đang có vẻ mặt gì vậy, cứ như đang rất hả hê ấy.
Em làm vậy là vì chị đó nha!" Cát Đông Húc thấy Viên Lệ không hề lo lắng, ngược lại còn tỏ vẻ vui vẻ thì không khỏi dở khóc dở cười nói.
"Chị có sao? Không có mà.
Ở đây toàn là tình ca, em xem bài nào em nghe quen hơn? 'Tâm mưa' biết không?" Viên Lệ mở danh sách tình ca ra cho Cát Đông Húc xem.
Tuy Cát Đông Húc chưa bao giờ có ý định học hát một bài nào, nhưng hồi đi học thường có tiết mục hát trước giờ học, chính là trước khi thầy giáo đến, ủy viên văn nghệ sẽ hát trước, mọi người hát theo.
Thời đó bài hát nào thịnh hành thì hát bài đó, Cát Đông Húc cũng hát theo.
Vì vậy khi Cát Đông Húc nhìn vào danh sách bài hát, phát hiện không ít bài mình có thể nhớ ra giai điệu.
Viên Lệ nói bài "Tâm mưa", hắn cũng biết một chút, nhưng nhớ là bài này khá buồn, suy nghĩ một chút hắn nói: "Lời bài hát này không hay lắm, chọn bài này đi, 'Ta đối với ngươi có một chút động tâm', bài này em khá thích, chắc là có thể hát được."
Việc Cát Đông Húc nói "Tâm mưa" lời không hay Viên Lệ không cảm thấy gì, nhưng khi hắn chỉ vào bài "Ta đối với ngươi có một chút động tâm", mặt cô lập tức đỏ lên, liếc Cát Đông Húc một cái khiến hắn không hiểu ra sao.
"Vậy thì bài này đi." Thấy Cát Đông Húc có vẻ không nhận ra điều gì, Viên Lệ lại không nhịn được liếc hắn một cái, nói.
Rồi hai người chọn bài "Ta đối với ngươi có một chút động tâm", giai điệu du dương vang lên trong phòng khách.
"Ta và ngươi, nam và nữ, trốn không thoát ái tình.
Ai nguyện ý có dũng khí, liều mình trả giá chân tâm?
Ngươi nói không chỉ ngươi, còn bao gồm cả chính ta.
Có nên tiếp tục, có nên đáp lại?
Để yêu từng bước tới gần.
Ta đối với ngươi có một chút động tâm,
Nhưng sợ hãi nhìn vào đôi mắt của ngươi.
Có một tí tẹo động tâm, một chút chần chờ,
Không thể tin được ta không kìm lòng được…"
Lúc đầu Cát Đông Húc còn hơi lúng túng, hát có chút lạc điệu, người phía dưới có chút cười thầm.
Nhưng Cát Đông Húc là người tu đạo, âm vực rộng hơn người thường rất nhiều, rất nhanh sau khi hắn tìm được cảm giác, giọng hát từ tính, điêu luyện vang vọng trong phòng khách, khiến người phía dưới nghe say sưa.
Lời bài hát vừa đúng lúc biểu đạt tâm tình của Viên Lệ lúc này, Cát Đông Húc lại hát hay như vậy, Viên Lệ rất nhanh đã động lòng, đặc biệt là khi Cát Đông Húc nhìn cô hát câu "Ta đối với ngươi có một chút động tâm, nhưng sợ sệt nhìn vào đôi mắt của ngươi", mắt Viên Lệ không kìm được mà ươn ướt, tay hai người không biết từ lúc nào đã nắm chặt lấy nhau.
"Hay! Hay! Hôn một cái! Hôn một cái!" Hát xong một bài, phía dưới có người bắt đầu ồn ào kêu lên.
Viên Lệ nghe tiếng kêu phía dưới rất muốn từ từ nhắm mắt lại, chờ đợi nụ hôn của Cát Đông Húc, nhưng cô biết hắn mới mười tám tuổi, hơn nữa tương lai không xa sẽ trở thành tỷ phú, còn cô chỉ là một người phụ nữ đã ly hôn, sao xứng với nụ hôn này?
"Đi đi, kêu gào cái gì!" Viên Lệ cuối cùng vẫn khoát tay về phía dưới, cười mắng rồi kéo tay Cát Đông Húc trở lại vị trí.
"Tiểu Cát hát không tệ nha, nào cạn một ly." Sau khi Cát Đông Húc ngồi xuống, Thôi Minh Thạc cố ý đứng dậy cầm hai chai bia, đưa cho hắn một chai.
Cát Đông Húc tuy không thích người này, nhưng dù sao cũng là buổi họp lớp của Viên Lệ, cũng không tiện không nể mặt, liền chạm cốc với hắn.
"Tiểu Cát nhà làm gì nhỉ?" Sau khi uống một ngụm với Cát Đông Húc, Thôi Minh Thạc cố ý xích lại gần hắn rồi ngồi xuống, tiện miệng hỏi.
"Không có gì, làm chút bán lẻ thôi." Cát Đông Húc thuận miệng trả lời.
"Làm ăn được đấy, không giống như chúng tôi chỉ biết ăn lương." Thôi Minh Thạc nghe vậy cười nói, trên mặt lộ rõ vẻ khinh thường.
Cát Đông Húc cười cười, không nói gì.
"Tỉnh Giang Nam tôi cũng quen biết một vài doanh nghiệp và quan chức chính phủ, nếu sau này cậu có việc gì cần giúp đỡ cứ nói với tôi, dù sao cậu cũng là bạn của Viên Lệ, giúp được gì tôi sẽ giúp." Thôi Minh Thạc nói.
"Đúng đấy, Tiểu Cát, Thôi trưởng phòng giao thiệp rộng lắm, cậu nên mời anh ấy vài ly." Chu Hạ Lưu chen vào nói.