"Sang năm là tốt nghiệp trung học rồi, tiếp theo ngươi định thế nào? Mảng máy tính có định gác lại, hay là tiếp tục?" Cát Đông Húc vừa đi vừa hỏi.
"Em thích thế giới số liệu ảo, với lại tốc độ phát triển máy móc bây giờ rất nhanh, em không muốn vì thi đại học mà lỡ dở việc học máy tính." Đỗ Nhất Phàm suy nghĩ một chút rồi nói.
"Mảng này anh không hiểu lắm, nếu em nghĩ làm vậy là đúng thì cứ kiên trì thôi.
Nhưng học vô chỉ cảnh, em vẫn nên học đại học để tiếp xúc với tri thức ở tầng cao hơn, với lại nhiều tri thức cần tư tưởng của em đủ chín chắn, trải qua những sinh hoạt khác nhau mới có thể hiểu được.
Vì vậy, cuộc sống đại học là không thể thiếu, còn việc học thì em chắc chắn không được lơ là." Cát Đông Húc gật đầu nói.
Những lời này Cát Đông Húc vừa nói với Đỗ Nhất Phàm, cũng như tự nhủ với bản thân, nếu không thì với năng lực và của cải hiện tại, hắn còn cần gì phải đi học đại học nữa?
"Lão đại, thảo nào anh lợi hại vậy, học tỷ lừa hết người này đến người khác, hóa ra anh còn trẻ mà đã có những lý giải sâu sắc về nhân sinh như vậy!" Đỗ Nhất Phàm nghe vậy, mắt sáng lên nhìn Cát Đông Húc đầy sùng bái.
"Đi đi! Khi nào anh lừa học tỷ!" Cát Đông Húc nghe vậy bực mình cốc đầu Đỗ Nhất Phàm một cái.
"Á đù, anh còn đánh đầu em, từ nay về sau giới máy tính mất đi một thiên tài." Đỗ Nhất Phàm kêu oai oái.
"Cút xéo, thi đỗ đại học rồi tính." Cát Đông Húc khinh thường nói.
"Đại học nhất định là đỗ, chỉ là trường nào thôi, anh cũng biết tiếng Anh với Văn của em hơi kém." Đỗ Nhất Phàm nghe vậy lập tức xìu như quả bóng da, cười khổ nói.
"Vậy thì không ổn." Cát Đông Húc lắc đầu, suy nghĩ một chút nói: "Hay là đợi bố em khỏe lại, em cứ đến chỗ anh đi, anh dạy cho em một phương pháp tư duy, như vậy có thể giúp em học hiệu quả hơn."
"Tư duy? Lão đại, chẳng lẽ anh vẫn là cao thủ võ lâm?" Đỗ Nhất Phàm nghe vậy mắt sáng rực.
"Hay là mình đấu thử hai chiêu xem?" Cát Đông Húc cười nhìn Đỗ Nhất Phàm nói.
"Thôi thôi, em tay chân gầy nhẳng, không cần anh là cao thủ võ lâm cũng quật ngã em được.
Hôm nào gọi thằng béo Trình Nhạc Hạo đi cùng.
Nếu anh đánh đổ được cả hai đứa em, thì anh đúng là cao thủ võ lâm." Đỗ Nhất Phàm vội né sang một bên nói.
"Hóa ra trong mắt em, đánh đổ anh với thằng béo Trình Nhạc Hạo là cao thủ võ lâm à, thế này thì cao thủ võ lâm rẻ rúng quá." Cát Đông Húc nghe vậy dở khóc dở cười.
"Hi hi, thôi thôi, lão đại mình nói nghiêm túc đi.
Cái phương pháp tư duy đó thật sự tăng hiệu quả học tập của em được à?" Đỗ Nhất Phàm hỏi.
Vốn là học sinh giỏi, Đỗ Nhất Phàm cũng có ước mơ đại học của riêng mình, nhưng cậu lại không muốn lỡ dở việc học máy tính, nhất tâm lưỡng dụng thì khó mà vào được trường tốt.
"Ít nhất có thể giúp em bình tĩnh lại khi học Văn với tiếng Anh." Cát Đông Húc nói.
"Thế là được rồi, vấn đề lớn nhất của em là ở chỗ đó.
Mấy môn khoa học tự nhiên em không lo." Đỗ Nhất Phàm mừng rỡ nói.
Vui mừng qua đi, Đỗ Nhất Phàm không khỏi tò mò hỏi: "Vậy anh dạy em phương pháp tư duy là được rồi, sao còn phải đến chỗ anh? Em toàn ngủ muộn, nhà thằng béo Trình Nhạc Hạo lại bé như vậy, đến đó nhất định sẽ ảnh hưởng đến anh."
"Ai bảo anh vẫn ở nhà thằng béo, năm ngoái anh đã dọn ra ở riêng rồi.
Với lại em nghĩ anh muốn em ở nhà anh chắc, em vừa muốn học máy tính vừa muốn thi đại học tốt, thường xuyên thức đêm thì sức lực chắc chắn không chịu nổi, ở chỗ anh sẽ giúp em sung sức hơn." Cát Đông Húc nói.
"Móa, anh dọn nhà mà thằng béo chết dẫm còn không nói cho em biết!" Đỗ Nhất Phàm nghe vậy mắng Trình Nhạc Hạo một câu, rồi hưng phấn nói: "Chẳng lẽ lão đại định tối nào cũng sắc thuốc bổ bồi bổ cho em?"
Cát Đông Húc có phải cao thủ võ lâm hay không, Đỗ Nhất Phàm chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi, trong lòng cậu cũng không cho là Cát Đông Húc là cao thủ võ lâm gì.
Nhưng y thuật của Cát Đông Húc thì vừa nãy cậu đã tận mắt thấy rồi, cho nên mới có câu hỏi này.
"Nếu em không muốn mỗi sáng sớm ngủ dậy chảy máu mũi thì không thành vấn đề, tối nào anh cũng sắc thuốc bổ cho em." Cát Đông Húc cười nói.
"Thôi thôi, nhưng nếu không phải sắc thuốc bổ thì sao phải đến chỗ anh?" Đỗ Nhất Phàm vội xua tay, rồi vẻ mặt khó hiểu hỏi.
"Ở rồi em sẽ biết." Cát Đông Húc cười cười.
Nơi ở hiện tại của hắn không chỉ là phong thủy bảo địa của Tưởng gia thôn, mà khi xây nhà, hắn còn cố ý bố trí phong thủy, linh khí bên trong so với nơi khác nồng đậm hơn nhiều, người ở trong đó tự nhiên có nhiều chỗ tốt.
"À!" Thấy Cát Đông Húc không nói, Đỗ Nhất Phàm không dám hỏi thêm, đúng lúc cũng đến tiệm thuốc.
Cát Đông Húc đưa đơn thuốc cho ông chủ tiệm thuốc, lấy thuốc xong quay về nhà Đỗ Nhất Phàm.
Vừa mở cửa ra đã nghe thấy tiếng cười từ trên lầu vọng xuống, Đỗ Nhất Phàm nghe thấy tiếng cười thì vành mắt đỏ hoe, lén lau khóe mắt.
*
Kỳ nghỉ hè trôi qua rất nhanh, chớp mắt đã đến năm cuối cấp 3.
Hai tháng nghỉ hè, sản lượng tiêu thụ đồ uống của nhà máy trà lạnh Thanh Hòa lại lập đỉnh cao mới, tháng tám đạt đến 36 triệu, gấp đôi so với tháng sáu.
Công ty trang phục Đông Lâm Nhạc sau khi tập trung dồn sức thì rốt cục cũng bắt đầu sinh lời trong kỳ nghỉ hè.
Tuy rằng còn lâu mới so được với nhà máy trà lạnh Thanh Hòa, nhưng lợi nhuận cũng rất khả quan, tháng tám đạt đến một triệu hai trăm ngàn, con số này sẽ còn tăng nhanh hơn nữa khi các chuỗi cửa hàng gia nhập liên minh.
Công ty rốt cục bắt đầu có lãi, theo tiền bạc tăng nhanh, Lâm Khôn và Nhạc Đình đưa ra ý tưởng kinh doanh chuỗi khách sạn bình dân, tức là mở chuỗi khách sạn theo hình thức liên minh kinh tế.
Thời điểm này, chuỗi khách sạn bình dân ở nước Hoa vẫn còn là ngành mới nổi, Cát Đông Húc cảm thấy ý tưởng này rất khả thi.
Vả lại công ty Đông Lâm Nhạc đã bắt đầu sinh lời, mà đầu tư ban đầu cho chuỗi khách sạn bình dân cũng không cần quá lớn, bọn họ hoàn toàn có thể dùng tiền kiếm được từ công ty Đông Lâm Nhạc, trước tiên ở tỉnh lị Giang Nam và một vài thành phố trực thuộc tỉnh mua một hai khách sạn nhỏ làm cửa hàng bán trực tiếp, chậm rãi xây dựng thương hiệu, sau đó sẽ mở rộng ra, thu hút các cửa hàng gia nhập liên minh.
Đương nhiên, Cát Đông Húc đồng ý dự án này còn có một lý do quan trọng nữa là vì nhà Lâm Khôn vốn mở khách sạn, anh ta có kinh nghiệm trong lĩnh vực này.
Tên chuỗi khách sạn được ba người bàn bạc và quyết định là "Khôn Đình".
"Khôn" là lấy từ tên Lâm Khôn, mang ý nghĩa càn khôn vũ trụ, còn "Đình" là lấy từ âm chữ trong tên Nhạc Đình, mang ý nghĩa đình viện.
*
Dù là xưởng trà lạnh hay mở chuỗi khách sạn, những việc cụ thể Cát Đông Húc đều không cần bận tâm, hắn chỉ cần quyết định phương hướng chung là được.
Việc hắn cần bận tâm bây giờ là hai người đột nhiên dọn đến ở cùng.
Một người là Đỗ Nhất Phàm đã nói trước, còn người kia thì không cần nói cũng biết là Trình Nhạc Hạo.