Lời nói của Đỗ Nhất Phàm khiến Đỗ Hải Bân vừa thẹn vừa giận, còn Dư Hi thì "Hừ" một tiếng.

Trước kia nàng ta còn có thể giả lả nói vài câu trái lương tâm, nhưng chuyện bây giờ đã náo đến mức độ này, nàng ta đến mặt nạ dối trá cuối cùng cũng lười mang theo.

"Yên tâm đi Nhất Phàm, với thiên phú máy tính của ngươi, bọn họ nhất định sẽ phải hối hận vì hành động ngày hôm nay!" Cát Đông Húc vỗ vai Đỗ Nhất Phàm nói.

Hắn là bạn cùng bàn của Đỗ Nhất Phàm, không ai rõ hơn hắn về thiên phú máy tính của Đỗ Nhất Phàm.

Vì vậy, khi nghe Đỗ Nhất Phàm muốn lập trình phần mềm bán lấy tiền, Cát Đông Húc không hề tỏ ra kinh ngạc, biểu hiện duy nhất là xấu hổ và tự trách.

Bình thường hắn không thể quan tâm nhiều hơn đến người bạn cùng bàn này, cho tới khi gia đình cậu ta phát sinh chuyện lớn như vậy, hắn cũng không hề hay biết.

"Thiên phú máy tính có thể coi là cơm ăn sao?" Dư Hi khinh thường lẩm bẩm một tiếng.

Loại phụ nữ vô tình vô nghĩa, tầm nhìn hạn hẹp, không có văn hóa như nàng ta, nào hiểu được thế nào là thiên phú máy tính.

Cát Đông Húc nghe vậy nhếch miệng cười gằn, không thèm để ý đến người phụ nữ kia nữa, mà đi theo Đỗ Nhất Phàm đẩy cửa phòng phía trước ra.

Bên trong, một người đàn ông gầy yếu tương tự đang nằm trên giường, nhưng chân hắn lại sưng phù, khác xa với thân thể gầy yếu của hắn, dáng vẻ kia nhìn thấy mà giật mình, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Bàn tay hắn hơi đỏ lên, hiển nhiên vừa rồi chính là hắn đang đập giường.

Nhìn thấy Cát Đông Húc đi vào, vẻ mặt hắn rõ ràng có chút kích động, viền mắt đỏ lên nói: "Cậu chính là bạn cùng bàn Cát Đông Húc mà Nhất Phàm thường nhắc tới đúng không? Bất kể thế nào, thúc thúc đều rất cảm kích cậu!"

Hiển nhiên những lời Cát Đông Húc và mọi người nói ở sau phòng vừa rồi, hắn đều nghe thấy.

"Thúc thúc, người không nên nói như vậy, nói ra thật xấu hổ, cùng Nhất Phàm ngồi cùng bàn hai năm, cháu thậm chí còn không biết người bị bệnh.

Nếu như sớm biết, cháu đã sớm tới thăm người, người cũng không cần phải chịu khổ như vậy." Cát Đông Húc nói.

"Cháu nói ngốc nghếch gì vậy.

Bệnh này của thúc, ngay cả bác sĩ cũng không có cách nào chữa khỏi, cháu có lòng là được rồi, chỉ là liên lụy hai mẹ con họ, trong lòng thúc khó chịu a!" Nói rồi Đỗ Hải Thần đấm vào ngực mình, giọng nói không nhịn được nghẹn ngào.

Cát Đông Húc thấy thế mũi không nhịn được có chút cay cay, hắn biết, người đàn ông trước mắt này khó chịu e rằng không chỉ vì liên lụy thê tử và nhi tử, mà còn có người em trai nhu nhược vô tình kia.

"Không có chuyện gì đâu thúc thúc, người đừng kích động, cháu bắt mạch cho người trước đã." Cát Đông Húc sờ mũi, sau đó đi lên ngồi ở mép giường, nhẹ giọng nói.

Đỗ Hải Thần nghe vậy ngừng đấm ngực, nhìn chằm chằm Cát Đông Húc một hồi lâu, mới đưa tay cho hắn, thở dài nói: "Cậu là một đứa trẻ tốt, chỉ là bệnh này của thúc, haiz..."

"Yên tâm đi thúc thúc, chỉ cần là bệnh thì luôn có biện pháp chữa trị." Cát Đông Húc trấn an một câu, sau đó đặt ngón tay lên bắt mạch.

Bây giờ Cát Đông Húc đã là luyện khí tầng năm, không chỉ chân khí so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, mà khống chế lại cũng tự nhiên hơn.

Ngón tay vừa bắt mạch, từng tia chân khí liền dễ dàng tiến vào kinh Thủ Thái Âm Phế của Đỗ Hải Thần, sau đó đi qua kinh Thủ Dương Minh Đại Tràng...

Đến kinh Túc Thiếu Âm Thận.

Chân khí tựa như tầm mắt kéo dài của Cát Đông Húc, thông qua chân khí thăm dò, Cát Đông Húc "nhìn" thấy trong khoảng cách tổ chức bên ngoài mạch máu thận của Đỗ Hải Thần có rất nhiều dịch tích tụ, thận rõ ràng đã teo lại, thiếu sức sống, giống như người bệnh nặng, căn bản không có năng lực xử lý những dịch này.

Dò xét tình huống thận xong, Cát Đông Húc lại tiếp tục tra xét, phát hiện những chỗ khác trên cơ thể Đỗ Hải Thần cũng ít nhiều bị ảnh hưởng do thận suy kiệt, có điều không nghiêm trọng lắm.

Nhưng nếu như kéo dài, vậy sẽ rất khó nói.

"Vấn đề không lớn, hôm nay cháu sẽ châm cứu cho thúc thúc một lần, tăng số lần tiểu tiện của người, loại bỏ sưng phù, để người có thể khôi phục hành động.

Sau đó kiên trì châm cứu và điều trị bằng thuốc Đông y một thời gian nữa, có lẽ sẽ hoàn toàn hồi phục." Cát Đông Húc thấy tình huống còn chưa phải là quá tệ, cũng không phải là bệnh biến diện rộng khí chất tính trong thận, đúng là thầm thở phào nhẹ nhõm.

Hắn hiện tại mới luyện khí tầng năm, vẫn chưa thể hình thành luồng khí xoáy trong thận, đối với thận hiểu biết còn xa mới có được như đối với tâm, phổi, đại tràng, dạ dày, tỳ đã hình thành luồng khí xoáy, đương nhiên so với bác sĩ khác thì vẫn sâu hơn rất nhiều, nếu như là bệnh biến diện rộng khí chất tính, đối với hắn mà nói liền phi thường khó giải quyết.

Bây giờ chỉ là suy kiệt đơn thuần, đối với hắn mà nói lại dễ làm.

Hắn có chân khí, đó là sinh mệnh khí, có thể làm dịu thận, tăng cường sức sống.

"Thật sao?" Đỗ Hải Thần nghe vậy lập tức kích động nắm lấy tay Cát Đông Húc.

Đỗ Nhất Phàm và mẹ hắn cũng kích động nhìn Cát Đông Húc.

"Đương nhiên, chuyện như vậy cháu nào dám nói đùa." Cát Đông Húc nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay Đỗ Hải Thần, sau đó đưa qua cặp sách của mình, từ bên trong lấy ra một hộp gỗ cổ kính.

Nhìn thấy Cát Đông Húc lấy ra hộp cổ kính, Đỗ Nhất Phàm mắt liền mở to.

Cùng Cát Đông Húc ngồi cùng bàn hai năm, hắn còn không biết trong cặp sách của hắn lại có một món đồ như vậy.

Từ trong hộp lấy ra châm bạc, Cát Đông Húc chân khí hơi xoay chuyển, châm bạc kia liền mơ hồ sáng lên, phảng phất như bị ánh đèn chiếu rọi, phản xạ ánh sáng.

Có điều châm bạc dù sao quá nhỏ, cũng không có gây nên sự chú ý của Đỗ Nhất Phàm và mọi người, mà Cát Đông Húc thấy thế thì lại tự tin cười nhạt, hiện tại công lực của hắn so với trước kia mạnh hơn rất nhiều, chân khí chỉ cần hơi xoay chuyển, liền có thể khử độc cho châm bạc, không giống như trước, chí ít cũng phải xoay tốt mấy vòng.

Cát Đông Húc để Đỗ Nhất Phàm giúp cởi quần của cha hắn, vén áo lên, sau đó châm vào các huyệt Thủy Phân, Quan Nguyên, Túc Tam Lý, Tam Âm Giao, Âm Lăng Tuyền, Thái Khê, Phục Lưu, nhẹ nhàng day chuyển, từng tia chân khí theo những huyệt đạo này chảy qua kinh Túc Thiếu Âm Thận, khơi thông kinh mạch, làm dịu thận.

Dần dần mà thận vốn đã teo lại bắt đầu trở nên có lực, dịch tích tụ giảm bớt.

Có điều lúc này Đỗ Nhất Phàm và mẹ của hắn còn chưa nhận ra, chỉ có Đỗ Hải Thần tựa hồ có hơi cảm giác, cảm thấy bàng quang có cảm giác dần dần căng đầy.

Gần đây do thận suy kiệt nghiêm trọng, ban ngày hắn đi tiểu đã rất ít, loại cảm giác bàng quang căng đầy này thực sự rất tốt, làm cho đôi mắt vốn ảm đạm của hắn dần dần sáng lên, lộ ra ánh sáng hy vọng.

Bệnh của Đỗ Hải Thần đã kéo dài hơi lâu, đúng là không vội vàng được, Cát Đông Húc cách một khoảng thời gian lại day chuyển châm cứu, đưa vào một ít chân khí.

Mấy lần sau, mẹ của Đỗ Nhất Phàm rốt cục phát hiện hai chân sưng phù của Đỗ Hải Thần đã biến mất một ít, không khỏi kích động chỉ vào chân Đỗ Hải Thần, nói: "Nhìn này, Hải Thần, chân anh sưng phù đã biến mất một chút rồi.

Thật sự, biến mất một ít!"

"Đúng vậy, ba, thật sự biến mất một ít! Thật sự!" Đỗ Nhất Phàm kích động nói, viền mắt lập tức đỏ lên.

Không ai có thể rõ ràng, vị thiếu niên này, mấy ngày nay đã phải chịu áp lực như thế nào? Cũng không còn người có thể rõ ràng, mấy ngày nay, vị thiếu niên này đã căm hận sự bất lực của chính mình đến mức nào?

Bây giờ, hắn rốt cục đã nhìn thấy hi vọng!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play