Sáng hôm sau, tiếng chuông chói tai vang lên đúng giờ trong khuôn viên trường. Bác gái quản lý ký túc xá trợn đôi mắt mờ đục, gõ cửa từng phòng: "Hôm nay có tiết [Lịch sử thức tỉnh của nhân loại] của thầy Ách Địch Phong, tất cả mọi người không được đến muộn!"

Thường ngày bác quản lý không cần mẫn như vậy. Bà còn ngủ nướng muộn hơn cả sinh viên, vì thầy Ách Địch Phong đồng thời quản lý cả việc đánh giá tiền thưởng của nhân viên trường nên bà mới sốt sắng như vậy.

Tất cả nhân viên Đại học Tinh Châu đều biết nhờ công lao trong cuộc chiến dẹp loạn ở thành phố Thủ Đô, Ách Địch Phong đã trở thành nhân vật đứng sau hiệu trưởng và 4 vị viện trưởng trong trường.

Ai có thể ngờ được 20 năm trước khi Ách Địch Phong mới vào trường, ông ta chỉ là một trợ giảng không có cơ hội thăng tiến của khoa Lịch Sử.

Hầu hết sinh viên đều bị bác quản lý đánh thức bởi một loạt hành động ồn ào. Lúc này, còn đúng một tiếng nữa mới đến tiết học đầu tiên.

Mọi người than vãn ầm ĩ nhưng lại không dám nói thẳng, dù sao sau màn lập uy ngày hôm qua, ai cũng không dám đắc tội với chủ nhiệm Ách Địch Phong.

Lan Tư cũng mở mắt, sắc mặt cậu cuối cũng không còn tái nhợt như ngày báo danh, những vết cào trên cổ cũng bắt đầu đóng vảy.

Nhưng cậu vẫn quấn dải lụa quanh cổ, sau đó mới bắt đầu mặc đồng phục.

Đại học Tinh Châu thống nhất đặt may đồng phục cho sinh viên, gồm áo sơ mi cộc tay kẻ sọc xám trắng, quần dài đen và áo vest xanh navy

Nhà trường không hỏi kích cỡ từng sinh viên mà may theo size chung. Vì vậy đồng phục hơi ngắn trên người Trạm Bình Xuyên thì lại hơi rộng so với Lan Tư.

Lan Tư không bận tâm, cậu xắn tay áo lên, giấu Nga Nhung Ông vào nếp gấp tay áo. Sau đó đứng trước gương, chậm rãi đeo một chiếc kính gọng tròn màu bạc.

"Tỉnh rồi à?" Trạm Bình Xuyên chống trán, giọng nói khàn khàn vì mệt mỏi.

Ánh mắt tinh ranh trong mắt Lan Tư lóe lên rồi biến mất. Cậu quay người lại, trở lại dáng vẻ vô hại như người thường.

Cậu đẩy đẩy gọng kính, khẽ gật đầu với Trạm Bình Xuyên: "Hôm qua, cảm ơn cậu."

"Không có gì, tôi cũng không phải ——" Trạm Bình Xuyên dừng lời, tựa hồ đã tỉnh táo hơn.

Lan Tư nghi hoặc nghiêng đầu: "Ừm?"

Trạm Bình Xuyên định nói rằng không phải ai hắn cũng sẵn lòng giúp đỡ, nhưng ngẩng đầu lên, hắn lại sững sờ: "Sao cậu lại đeo kính?"

Lan Tư bỏ mũ lưỡi trai và đeo kính vào toát ra vẻ thư sinh, càng phù hợp với khí chất của sinh viên đứng đầu khối.

Lan Tư tùy tiện bịa ra một lý do: "Tôi khá nhạy cảm với ánh sáng mạnh và gió."

Thực ra vì cậu là kênh dẫn đường cho Ngoại Thần hạ phàm. Tên đó thỉnh thoảng sẽ thông qua mắt cậu để nhìn trộm trần gian, vì vậy cậu cố ý làm mắt mình bị cận thị nhẹ, khi đeo kính cậu có thể nhìn rất rõ, còn tên đó thì sẽ buồn nôn vì mờ ảo và chóng mặt.

Chuyện này đến giờ tên đó vẫn không biết, còn tưởng cái kênh dẫn đường mà mình chọn phát triển không tốt, thỉnh thoảng nhìn không rõ đường.

Trạm Bình Xuyên gật đầu như suy tư, nhưng còn chưa kịp thưởng thức kỹ Lan Tư trong bộ đồng phục chỉnh tề, đã bị giọng nói trầm ổn khuôn phép trong tai nghe kéo đi.

"Cậu chủ cả ngủ dậy rồi sao?"

Trạm Bình Xuyên nhảy xuống giường, tiện tay vớ lấy quần áo, nói với Lan Tư: "Tôi đi vệ sinh."

Hắn sải bước dài, hai ba bước đã vào đến phòng vệ sinh giơ tay khóa cửa, xác định Lan Tư sẽ không nghe thấy, mới nói: "Quản lý, ông đang chạy KPI à?"

"Tìm thấy Ách Địch Phong chưa?"

"Chưa."

"Tối qua sao đột nhiên tắt tai nghe?"

"Bạn cùng phòng về rồi."

"Bạn cùng phòng có vấn đề gì không?"

"Không, chỉ là một Omega chất phác, lương thiện, trong sáng đáng yêu thôi."

"Không cần nói cho tôi tính từ."

"Vâng."

"Đợi thêm chút nữa đi, cậu kiêu ngạo như vậy, lại còn là cấp S hệ không gian trời phú, Ách Địch Phong nhất định sẽ ra tay lần nữa."

"Ừ"

Cách một cánh cửa, trong tai nghe truyền đến tiếng ngáp liên hồi của Tên Hề ——

"Cậu chủ nhỏ, một đêm trôi qua rồi, cậu đầu độc xong chưa?"

"Chưa."

"Tối qua sao đột nhiên mất liên lạc?"

"Tình huống đột xuất, tạm thời không về được."

"Chẳng lẽ bạn cùng phòng mới của cậu rất lợi hại?"

"Chính là cái thằng đần cấp S không biết phòng bị đó."

"Trùng hợp vậy, cậu sẽ không mềm lòng không nỡ ra tay đó chứ?"

"Cúp máy đây."

"Ấy! Chuyện chính, thi thể Ách Địch Phong tôi đã đốt cháy rồi dìm hồ, nhưng với tốc độ của chính phủ Liên Bang, chắc rất nhanh sẽ tìm thấy, cậu chuẩn bị đi nhé."

"Ừm."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play