Từ nhỏ đến lớn, Trạm Bình Xuyên đã nghiên cứu biểu cảm của Sở Phù, chỉ cần ông liếc mắt một cái là hắn đã biết mình sắp bị đánh.
Trạm Bình Xuyên cười tuyệt vọng và mệt mỏi: "Cảm ơn Viện trưởng Sở."
Sở Phù nhàn nhạt nói: "Không có gì."
Trạm Bình Xuyên vẫn muốn giãy giụa một chút, cổ họng hắn nuốt nước bọt, hắng giọng nói: "Giờ phút này, xin cho phép tôi nói thêm một câu, về mẹ tôi, đó chỉ là một sự cố ngoài ý muốn. Nhưng mẹ tôi là một người mẹ vĩ đại luôn thích giúp đỡ mọi người, tính tình ôn hòa, tấm lòng bao dung, có thể chịu đựng bất kỳ sai lầm nào của con cái, điều đó là không thể nghi ngờ."
Sở Phù: "Ồ."
Trạm Bình Xuyên: "." Xong rồi, biểu cảm này có nghĩa là, muộn rồi.
Đường Lí thấy Sở Phù thậm chí còn nói chuyện với Trạm Bình Xuyên nhiều hơn, cậu ta tự mãn về màn thể hiện xuất sắc và phản ứng nhanh nhạy của mình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT