Nhìn đám minh hữu cưỡi trên chiến mã, giám sát một đám thủ hạ tìm kiếm thi thể, Hudson trực tiếp cạn lời.

Vốn tưởng rằng mình đã đủ hèn mọn, không ngờ còn có nhiều đồng đạo đến vậy.

Đã nói là đến giúp minh hữu nhặt xác, kết quả tất cả đều chạy tới phát chiến tranh tài, hóa ra vừa rồi chân tình bộc lộ chỉ là đang diễn trò.

Không thể chê trách, nhất định phải tăng thêm tốc độ.

Trận chiến tranh này mọi người tổn thất đều rất lớn, nếu không cướp được chút vật tư nào thì chỉ có thể nghĩ cách từ trên người chết.

Nhà quý tộc cũng không có lương thực dư, nhất định sẽ bệnh thiếu máu sau trận chiến này, có thể vớt vát được chút nào hay chút ấy.

Tiền tài thì Hudson không trông cậy vào.

Đều là một đám khổ sở cả, trong túi làm gì có mấy hạt bụi.

Mấu chốt là đoạt được càng nhiều vũ khí trang bị, thời chiến những thứ này mới là quý giá nhất.

Đáng tiếc ai cũng là quỷ nghèo, trong phản quân cũng chỉ có ít đầu mục có binh khí bằng sắt, áo giáp thì càng hiếm.

Ngược lại, trang bị của đám tinh nhuệ gia tộc minh hữu tử trận không tệ, đáng tiếc phần lớn vũ khí trang bị này đều có khắc tiêu ký.

Trừ khi chủ nhân cũng nằm xuống, nếu không thật sự không dễ nuốt riêng.

Để phát huy tính chủ động của mọi người, Hudson vừa mở miệng, ai tìm được vũ khí trước thì được thay đổi trang phục trước, không thích hợp còn có thể trao đổi lẫn nhau.

Ai không có thu hoạch thì tiếp tục cầm thương trúc tốt.

Còn việc thu liễm thi cốt cho minh hữu?

Căn bản không cần sốt ruột, thi thể nằm trên đất cũng có chạy trốn đâu mà lo, chờ vơ vét xong chiến trường thì vẫn còn kịp.

Trên đường vơ vét chiến lợi phẩm, Hudson không ngừng suy nghĩ lại.

Trận chiến ban ngày nhìn như thành công vẩy nước, nhưng biểu hiện của hắn cũng không hoàn mỹ.

Một tên kỵ sĩ lẻ loi trơ trọi du tẩu ở biên giới chiến trường thật sự là quá chói mắt.

Cho dù phía sau có kịp phản ứng, tìm biện pháp bù đắp thì cũng khó đảm bảo không ai nhìn thấy.

Khác loại luôn bị bài xích ở bất kỳ đâu.

Một kỵ sĩ không hợp chủ lưu rất khó mà lẫn vào giới quý tộc.

May mắn chiến trường quá hỗn loạn, mọi người không có thời gian chú ý đến hắn, coi như bị thấy, khoảng cách cũng xa, rất khó nhận ra chính xác.

Nhưng chung quy đây cũng là kẽ hở.

Dù sao đợt công kích đầu tiên có không nhiều kỵ sĩ, Hudson không tham gia công kích là sự thật.

Hiện tại mọi người đang đắm chìm trong đau đớn thương vong thê thảm, không có tâm tư nghĩ nhiều, nhưng về sau khi kịp phản ứng chắc chắn sẽ có nghi ngờ.

Đương nhiên, Hudson mình đầy máu tươi cũng giúp hắn không ít.

Không tham gia công kích không có nghĩa là không ra trận giết địch.

Việc hắn rơi vào đội ngũ phía sau, không đuổi theo đợt công kích đầu tiên, rồi đội ngũ phía sau lâm vào vòng vây địch, một mình không xông qua được thì vẫn có thể nói qua được.

Tất cả mọi người đang lăn lộn trong vũng bùn, không có chứng cứ thì ai cũng không dám nói lung tung.

Bất quá, chuyện này "có một, có hai, không thể có lần ba lần bốn".

Nếu xảy ra nhiều lần, chung quy có một ngày sẽ bị lộ.

Chuyện về sau tạm thời không bàn, dù sao trong cuộc chiến này tuyệt đối không thể bị người phát hiện.

Điều duy nhất khiến Hudson vui mừng là kỵ sĩ trên chiến trường không phải lúc nào cũng chém giết, đánh mệt rồi cũng cần tìm cơ hội nghỉ ngơi.

Đương nhiên, trừ những kẻ vô não mãng phu, nhưng những người này thường không sống lâu.

Thể lực con người không phải vô hạn, ai mà chịu được chiến đấu cường độ cao liên tục chứ!

Cái kiểu chém người liên tục vài ngày, tung hoành chiến trường không ai địch nổi thì chỉ nên nghe như chuyện cổ tích thôi.

Ai mà làm thật thì những cái xác trên đất kia là tấm gương đấy.

...

Dưới trời chiều, nhìn thi thể đầy đất, bá tước Pearce khóc không ra nước mắt.

Nhìn như thắng lợi, nhưng gia tộc Dalton đã bệnh thiếu máu nặng.

Đắc tội một đám trung tiểu quý tộc trong tỉnh chưa nói, gia tộc còn mất đi hơn trăm tinh nhuệ, nhất là Phi Hồng kỵ sĩ đoàn giảm quân số hơn trăm.

Bỏ ra cái giá lớn như vậy, nhưng chiến tích lại chẳng ra sao.

Tuy rằng phản quân thương vong lớn hơn, nhưng pháo hôi thì không đáng tiền.

Chết một nhóm, còn có thể kéo thêm một nhóm.

Có "Huyết Nguyệt Hào Giác" ở đó, dân thường vừa buông cuốc xuống đều trở thành mối đe dọa.

Dù là mười đổi một hay hai mươi đổi một thì Khô Lâu hội vẫn lời to.

Không nghi ngờ gì, chiến đấu kế tiếp sẽ còn tàn khốc hơn, nhưng quân bình định lại rẽ nhánh.

Chỉ cần nhìn phản ứng của đám quý tộc là biết, mọi người đều bất mãn với chủ soái Pearce.

Theo lệ cũ, sau khi đánh xong một trận thì phải đến bái phỏng chủ soái trước, nhưng mọi người lại chạy đi vơ vét chiến lợi phẩm.

Tức giận cũng vô dụng, quyền tự chủ của quý tộc lãnh địa vẫn luôn rất cao.

Nếu Pearce không phải là tổng đốc Đông Nam hành tỉnh do vương quốc bổ nhiệm, thì chẳng ai thèm để ý đến ông ta.

Gia tộc Dalton là quý tộc lớn nhất trong tỉnh, nhưng những quý tộc khác cũng không dễ chọc.

Gia tộc nào có chút nội tình mà không có thủ đoạn cuối cùng?

Thời bình, mọi người nể mặt Pearce, nhưng lần này bị hố nặng thì sao có thể không có ý kiến?

Pearce hiểu rõ, sự tình hôm nay mà xử lý không tốt, sau này gia tộc Dalton sẽ khó sống.

"Truyền lệnh xuống, mời đại diện các nhà đến cứ điểm nghị sự."

Bá tước Pearce nói với giọng trầm thấp.

Co được dãn được là phẩm chất tốt của quý tộc.

Mắc sai lầm không đáng sợ, đáng sợ là cứ tiếp tục mắc lỗi.

Có thể giữ chức tổng đốc Đông Nam hành tỉnh lâu dài, bá tước Pearce không phải là người tầm thường.

Hai lần tính toán sai lầm trước đây là do thông tin không cân xứng, đoán sai thực lực các bên.

Pearce sẽ không phạm sai lầm đó lần thứ ba, thực tế cũng không cho phép ông ta phạm phải.

...

Quý tộc coi trọng hình thức, trong tình huống bình thường khi nhận lời mời thì phải cẩn thận thu thập, ăn mặc chỉnh tề, nhưng lần này thì khác.

Hudson vẫn mặc nhung phục dính đầy vết máu trên mặt đi vào cứ điểm.

Trừ một số ít người đến muộn không tham gia đại chiến, còn lại đều ăn mặc giống nhau.

Rõ ràng, đây là hành động thực tế để bày tỏ sự bất mãn với bá tước Pearce.

Đặc biệt là các thành viên liên minh tham chiến sớm nhất, càng nén một bụng lửa.

Vì sự chần chờ của bá tước Pearce mà mọi người đã tổn thất nặng nề.

Nếu không cho một lời giải thích thỏa đáng, vụ kiện này nhất định sẽ kiện tới tận vương đô.

Đương nhiên, những người tức giận không bao gồm Hudson.

Lý trí mách bảo hắn rằng tức giận không giải quyết được vấn đề gì.

Chọn đứng chung với mọi người chỉ là vì muốn hòa nhập thôi.

Nhìn hàng kỵ binh nghênh đón, Hudson biết đây là uy hiếp bằng vũ lực, cảnh cáo họ đừng làm quá.

Nhưng trò vặt này không có tác dụng với Hudson.

Hắn đang thèm thuồng nhìn đám kỵ binh kia, hận không thể biến chúng thành của mình.

Trong trận chiến ban ngày, đội kỵ binh tinh nhuệ này đã tàn sát khắp chiến trường, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc cho hắn.

Theo Hudson, đây mới là trình độ vốn có của quân chính quy.

Tư quân do đám trung tiểu quý tộc dựng lên, trừ chút ít hộ vệ ra, đều là ô hợp.

Sâu trong lòng, Hudson đã quyết định: Nếu có cơ hội, mình cũng muốn có một đội kỵ binh tinh nhuệ như vậy.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play