Sở Dung vốn không để mái, mà giờ trán cô bầm đến nỗi nhìn từ xa như thể có một lớp mái giả lạ kỳ, màu sắc đối lập với da thịt trắng trẻo, nhìn thoáng qua còn tưởng cô đắp một vòng đất sét lên trán.
“Mẹ bị sao vậy ạ?” Phó Dư ngẩng đầu khỏi vai Sở Dung, Sở Dung vội áp đầu cậu bé xuống lại, cười nói: “Mẹ lỡ va đầu thôi, tuy không đau, nhưng nhìn xấu lắm.”
“Mẹ không xấu.” Phó Dư đặt má lên vai Sở Dung, dù không nhìn thấy nhưng vẫn nói rất nghiêm túc: “Mẹ đẹp nhất.”
“Vậy lát nữa nhìn thấy cũng không được sợ đó nha, nói trước rồi, nhìn hơi khó coi đấy.” Sở Dung chậm rãi đặt Phó Dư ngồi xuống ghế, rồi từ từ đứng thẳng người dậy, “Nhìn nè, tuy không đau nhưng mà…”
Sở Dung còn chưa nói hết, Phó Dư đã sững người nhìn trán cô, nước mắt lập tức chảy ròng ròng.
[Trời má, đầu Sở Dung bị gì thế kia? Đi đấu bò về à? Cô là con bò hả?]
[Chắc là đập vào cột rồi, thảm quá…]

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play