Phó Niên theo phản xạ ngả người ra sau, đầu “cốp” một tiếng va vào vách khoang khiến Sở Dung giật thót tim, “Không sao chứ?”
Phó Niên ôm đầu, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn cô, “Người...”
Vừa thấy ánh mắt ấy của cậu là Sở Dung biết mình đoán trúng rồi, cô vừa xoa đầu cho Phó Niên, vừa đắc ý bay lên trời, “Mẹ nói đúng rồi đúng không? Hửm? Hửm?” Hai tiếng cuối phát ra từ cổ họng đầy khiêu khích, trông chẳng khác gì đang bắt nạt con nít mà tự hào lắm vậy.
“Mẹ thật sự biết đọc thuật tâm sao?” Phó Niên nhìn cô với ánh mắt vô cùng kinh ngạc, quên cả đau.
Sở Dung trong lòng cười muốn chết, nhưng mặt ngoài vẫn phải nghiêm túc gật đầu, “Ừm ha.”
“Gì cơ? Mẹ biết thuật đọc tâm á?” Phó Dư không hiểu vì sao anh mình lại sốc, cũng chẳng hiểu vì sao mẹ lại đắc ý, bé là một củ cải ngốc nhỏ, còn là kiểu thích bắt chước, không hiểu mẹ với anh đang nói gì, bé cũng làm mặt kinh ngạc theo Phó Niên, “Thuật đọc tâm là gì vậy mẹ?”
“Là mẹ biết Tiểu Ngư đang nghĩ gì đó!” Sở Dung nói liền một hơi, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt Phó Dư, nói cứ như thật.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT