Hôm Sở Phong đến tìm Sở Dung, còn chưa tới cửa nhà họ Phó, đã thấy từ xa cô đang tản bộ quanh bồn hoa nhỏ. Phản ứng đầu tiên của anh không phải vui mừng, mà là cau mày nhìn mấy loại hoa trồng trong bồn xem có giống nào dễ gây dị ứng cho Sở Dung không – anh nhớ rõ như in những thứ em gái mình bị dị ứng.
Sau khi xác nhận trong bồn hoa chỉ có vài cây nguyệt quý bình thường, Sở Phong mới dời ánh mắt về phía Sở Dung. Cô gầy lắm, dù mang thai cũng không thấy béo lên chút nào. Sở Phong nghĩ có lẽ là di chứng từ nhỏ ăn uống không tốt, hấp thu kém, nên gầy yếu từ bé đến lớn.
Anh đứng cách một con đường, lặng lẽ nhìn Sở Dung một lúc, không vội gọi cô. Khoảnh khắc ấy, oán khí tích tụ suốt hơn bảy tháng của Sở Phong như tan biến trong làn gió tĩnh lặng, anh bỗng nhiên sinh ra một loại tâm trạng của ông bố già — cảm giác như cô nhóc bập bẹ gọi anh ngày nào, chỉ chớp mắt thôi đã thành mẹ người ta rồi.
Nhưng Sở Phong lại cảm thấy chính mình thật nực cười. Dù sao lúc ba mẹ qua đời, Sở Dung cũng đã lên cấp hai, sao có thể còn bập bẹ tập nói được nữa.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, mang theo một chiếc lá phong đỏ rực rơi xuống, khẽ chạm lên vai Sở Phong. Anh nhặt lá phong lên, nghĩ ngợi một lát, quyết định dùng nó làm quà xin lỗi em gái. Những năm qua, anh chưa từng học được cách nói lời xin lỗi, mà có khi em gái cần chỉ là một câu “xin lỗi” mà thôi.
Có lẽ vì ba mẹ mất sớm, Sở Phong đã chịu đủ ánh mắt kỳ thị của người đời, sớm đã nếm đủ đắng cay ngọt bùi trên thế gian. Chính vì vậy, anh luôn muốn bảo vệ Sở Dung và Sở Quân dưới đôi cánh của mình, nhưng bảo vệ quá mức lại thành ép buộc.
Dù là vì lý do gì đi nữa, anh cũng không nên bóp nghẹt mong muốn của Sở Dung.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play