“Chú Hòa Ngọc, sao giờ chú mới tới vậy, ba mẹ cháu tới từ lâu rồi, có khi nhảy được một lúc rồi ấy.” Phó Dư ôm cổ Phó Hòa Ngọc, vì cảm thấy rất an toàn nên không còn là chú nhóc mít ướt như ban nãy nữa.
Phó Hòa Ngọc bật cười nhẹ, “Ừm, chú có chút việc nên tới muộn, xin lỗi cháu nha.”
“Không sao đâu, chú Phí Tưu chắc chắn sẽ không trách chú đâu, chú Hòa Ngọc. Chú Phí Tưu tốt lắm đó.” Phó Dư ngậm viên kẹo trong miệng, chiếc lưỡi nhỏ xíu lúc thì đẩy kẹo sang trái, lúc lại đẩy sang phải như đang chơi bóng.
Phó Hòa Ngọc dịu dàng lau nước dãi bên mép cậu, “Được, chú biết rồi.”
Lên đến tầng hai, tình hình thật ra cũng không khác tầng một mấy, vẫn là từng tốp người tụ tập, vừa nói chuyện phiếm vừa cụng ly sâm panh. Các quý cô áo quần lộng lẫy, tóc tai chỉn chu, khiến người ta hoa cả mắt, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Sở Dung đâu.
Bỗng từ tầng dưới vọng lên tiếng đàn dương cầm du dương êm ái, Phó Hòa Ngọc bế Phó Dư bước đến lan can tầng hai, nhìn xuống dưới.
Một thiếu niên trông còn rất trẻ ngồi trước cây đàn đen tuyền, dáng dấp như một con hạc cô đơn. Những ngón tay linh hoạt nhảy múa trên phím đen trắng, cả động tác cơ thể lẫn tiếng đàn đều khiến người ta say mê.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT