Lúc này tỉnh tới 8 phần đã thành hoàn toàn tỉnh, nếu không phải lúc vừa rồi đầu óc còn hơi lờ đờ, Sở Dung chắc đã hét lên ngay lúc bị bế lên người.
Giấc ngủ tan biến hoàn toàn, nghĩ đến mấy chuyện đã bàn với Phó Niên hôm nay, ánh mắt cô phức tạp, môi mím nhiều lần, muốn nói mà lại thôi.
Phó Như Hối bế cô lên tầng ba, nhưng không về phòng ngủ mà họ vẫn thường ngủ.
Phòng lớn nhất tầng ba nằm ngay đối diện chéo với phòng ngủ của Sở Dung, từ thang máy ra phải rẽ phải mới tới. Cửa phòng cũng là cửa đôi, nhưng không phải màu hồng vàng mà là màu trắng sáng bóng, khung cửa được chạm khắc hình mặt trăng và các vì sao, như là “chòm sao vây quanh mặt trăng,” rất có tính thiết kế.
Phó Như Hối đẩy cửa bước vào, bên trong là một căn phòng đơn rộng rãi sáng sủa, ngoài một cây đàn piano trắng tinh đứng lặng lẽ giữa phòng, không có gì khác. Đàn phủ một lớp vải voan hoa văn phức tạp, chắc lâu rồi không ai dùng nên phủ để chống bụi.
Nó đẹp và tinh tế hơn cây đàn piano sang trọng trong phòng khách, nhưng vì cô đơn lẻ bóng trong căn phòng không ai lui tới, dù có đẹp mấy cũng không ai thưởng thức. Ánh nắng xuyên qua lớp rèm cửa màu lọc sáng nhuộm cả phòng một màu vàng ảm đạm của thời Trung cổ, như một bức tranh dầu bị bỏ quên.
Sở Dung trong lòng bỗng như bị cái gì đó đánh trúng.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT