Phó Như Hối mỉm cười, “Câu hỏi đầu tiên, sao không ai trả lời hả?”
Câu hỏi đầu tiên? Phó Dư gãi đầu, rõ ràng đã quên mất. Phó Niên thì còn nhớ, ba hỏi sao mẹ hôm nay lại dẫn hai anh em đi ăn ngoài, nhưng cậu không biết có nên nói với ba hay không.
Ý mẹ là không muốn ba biết, khi mẹ dẫn đi ăn nướng, mẹ nói không sao nên không cần đến viện, dĩ nhiên không cần nói với ba, nhưng Phó Niên nghĩ nên cho ba biết, lần trước mẹ bị sốt không nói kịp đã bị nặng.
Vậy nên Phó Niên cho rằng chuyện không tốt thì phải nói với ba, nhưng mẹ không muốn, vậy cậu có nên tự ý làm trái ý mẹ? Cậu suy nghĩ rất nhiều.
Phó Như Hối từ từ ăn món Sở Dung mang đến, vị nào cũng ngon, chỉ hơi ngấy, bụng anh chưa no, nhưng miệng đã ngán.
“Ba.” Trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng, Phó Niên lấy hết can đảm thì thầm với Phó Như Hối, cậu nhìn mặt Phó Như Hối phức tạp, cậu nhanh chóng nói tiếp: “Đừng để mẹ biết nhé.”
Phó Như Hối bất lực hơn, “Ừm, ba không nói đâu.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT