Hách Hàn Vân từ từ bước tới, ngồi xuống trước cây đàn, hai tay nâng lên, mười ngón tay linh hoạt tự nhiên nhảy múa trên phím đàn. Những nốt nhạc như thể công cụ nằm trong lòng bàn tay cô ta, dễ dàng bị điều khiển, tạo thành một bản nhạc tuyệt đẹp.
Âm thanh vang lên bên tai rất êm tai, nhưng Sở Dung lại cau mày thật sâu, vì ngón tay cô vốn đã không còn đau nhiều, không hiểu sao đột nhiên co giật dữ dội, đau đớn như kim châm vào tận xương tủy.
Sở Dung cắn môi, ánh mắt khó đoán nhìn chằm chằm Hách Hàn Vân.
So với cô, cây piano này rõ ràng phát huy tác dụng lớn hơn trong tay Hách Hàn Vân.
Khi bản nhạc kết thúc, Hách Hàn Vân từ tốn đứng dậy, liếc nhìn hai tay đang giấu ra sau lưng của Sở Dung, khóe mắt cong lên, nở nụ cười ngạo nghễ: “Đó mới gọi là chơi piano, biết chưa?”
Sở Dung không nói gì, xoay người lại, dùng ngón tay run rẩy cầm điện thoại lên, ngay trước mặt Hách Hàn Vân bấm một số.
Hách Hàn Vân cười nhạt: “Cô gọi cho Phó Như Hối à? Vừa hay, anh ấy không chịu gặp tôi với anh tôi, cô gọi anh ấy về, coi như giúp tôi một việc lớn.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play