Chẳng lẽ chuyện nguyên chủ bị Hách Hàn Vân kéo ngã ngựa không phải là tình cờ? Giữa họ còn có ân oán gì không ai biết ư?
Hách Hàn Vân trông cứ như mấy cô nàng tuổi teen mê phim giả tưởng. Sở Dung thậm chí còn thấy buồn cười trước kiểu đe dọa trẻ con của cô ta.
Sở Dung chân thành nói: “Không có kim cương thì đừng nhận việc sứ. Cô Hách, cô tìm nhầm người rồi. Giờ trời còn sớm, cô nên tranh thủ về đi, chỗ này khó bắt xe, để muộn chút nữa cô chỉ có thể tự cuốc bộ xuống núi thôi.”
Hách Hàn Vân cười lạnh: “Phó Như Hối có biết cô từng ngược đãi con trai của anh trai anh ấy không? Cô có biết anh ấy coi trọng hai đứa bé thế nào không? Tôi không biết vì sao Phó Như Hối lại về nước sớm, cũng không biết cô đã dùng loại mê dược gì khiến anh ấy nghe lời răm rắp, nhưng tôi dám chắc, Phó Như Hối tuyệt đối không biết chuyện cô từng làm. Nếu biết, cô nghĩ mình còn có thể sống nhởn nhơ đến giờ sao?!”
Lời của Hách Hàn Vân như bom nổ giữa trời quang, khiến Sở Dung sững người, còn chưa kịp tiêu hóa hết thông tin thì Hách Hàn Vân đã ném cho cô một xấp ảnh dày cộp. “Nếu những tấm ảnh này đến tay Phó Như Hối, cô biết hậu quả rồi chứ?”
Một túi giấy màu vàng bị Hách Hàn Vân ném lên bàn trà, Sở Dung phối hợp cầm lên xem thử — bên trong toàn là ảnh chụp cô và Phó Niên, Phó Dư.
Tất cả đều là chuyện xảy ra trước khi Sở Dung xuyên vào, vì nguyên chủ chưa từng tự tay làm tổn thương hai đứa nhỏ, nên ảnh chỉ ghi lại cảnh nguyên chủ mặt mũi dữ tợn nhìn hai đứa, còn Phó Niên và Phó Dư thì trông chẳng khác gì hai bé lọ lem — người lấm lem, mặt mũi sợ sệt, bị mắng đến tội.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play