Ngô Xán vô cùng buồn bã, định nói gì nữa, Sở Dung ra hiệu dừng lại: “Đủ rồi. Anh không phải muốn tôi kiểm tra kết quả học tập sao? Vậy còn không tự tin à?”
Ngô Xán thu lại nét mặt, “Phu nhân, tôi có tự tin.” Anh nhìn Phó Niên và Phó Dư rất kiên quyết, kính cẩn nói: “Hai tiểu thiếu gia kiểm tra tôi thoải mái.”
Không biết là Ngô Xán thật sự đầu óc đơn giản hay là không hề oán hận ai, không nhớ chuyện người khác làm không tốt với mình cũng không nhớ bản thân đối xử không tốt với người khác.
Phó Niên và Phó Dư rất khó hiểu thái độ “quên hết quá khứ” của anh ta, hai đứa nhỏ không đơn thuần như Ngô Xán, dù là Phó Dư cũng còn nhớ rõ chuyện xưa của Ngô Xán, chỉ vì những ngày qua anh ta không xuất hiện, cũng không lên tiếng, Sở Dung lại chưa nói gì về việc đuổi anh ta đi, mà bản thân Ngô Xán cũng không như Tằng Thiến chuyên đi tìm sự tồn tại, nên Phó Niên và Phó Dư cũng không nhắc đến chuyện Ngô Xán nữa.
Không nhắc đến không có nghĩa là đã tha thứ.
Sở Dung nhìn chăm chú vào Phó Niên đang suy nghĩ, nghĩ lại câu hỏi mà cậu từng đưa ra với cô trước đây — “Thịt tôm có vị gì” — cô không khỏi đoán xem Phó Niên sẽ ra câu hỏi quái dị gì cho Ngô Xán.
Chỉ suy nghĩ chừng nửa phút, Phó Niên ngẩng đầu, khuôn mặt không cảm xúc hỏi: “Xin hãy chứng minh giả thuyết Goldbach.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play