Phó Niên ngồi ngay ngắn, cơ thể cứng đờ, chậm rãi quay đầu, ánh mắt dán chặt vào hộp giấy hình chữ nhật trên tay Sở Dung, cô lắc nhẹ hộp giấy, ánh mắt Phó Niên cũng theo đó di chuyển.
Sở Dung nhịn không được cười, nhìn Phó Niên vô thức bước từng bước tiến về phía cô, ánh mắt cậu bé dính chặt vào hộp giấy trên tay cô, như nam châm gặp sắt từ vậy. Sở Dung tất nhiên biết lý do, công ty IS chuyên làm mô hình máy bay, các sản phẩm của họ chi tiết tỉ mỉ, chất lượng vượt trội, chất lượng tuyệt hảo, là món khoái khẩu của các tín đồ hàng không, quan trọng là mỗi sản phẩm đều giới hạn số lượng, rất khó mua, Sở Dung cũng vì “gian lận” nên biết hôm nay có hàng mới, sáng nay đã nhờ tài xế của nhà họ Phó đi xếp hàng mua.
Không nghi ngờ gì, Phó Niên nhỏ tuổi cũng là fan trung thành của IS, trong phòng cậu có không ít mô hình giới hạn của IS, chỉ vì ba tháng gần đây Sở Dung kiểm soát tiền tiêu vặt của Phó Niên nên cậu đã lâu không mua được mẫu mới của IS.
Sở Dung đưa hộp giấy cho Phó Niên, cậu bé vui mừng đến mức suýt bật nhảy lên, khi Sở Dung nói “Niên Niên không cảm ơn mẹ à,” Phó Niên lơ mơ đáp lại, “Cảm ơn.”
Tuy chưa gọi cô là mẹ nhưng Sở Dung cũng cảm thấy hài lòng, đây cũng coi là một bước tiến nhỏ, lại tìm được điểm mấu chốt để xây dựng quan hệ.
Sở Dung như một con quỷ dụ dỗ trẻ con đơn thuần, khiến Phó Niên tình nguyện rơi vào bẫy của cô.
Tối đến ngủ, vì phòng Phó Niên và Phó Dư vẫn đang dọn dẹp, Sở Dung để họ ngủ trong phòng mình. Phó Niên mặc dù đã bình tĩnh hơn nhiều nhưng vẫn ôm chặt mô hình mới lắp cả buổi chiều đi ngủ. Đây là kho báu của cậu, không thể tin tưởng được cho ai khác giữ.
Sở Dung nhìn Phó Niên và Phó Dư ngủ say, lấy gối định đi tìm phòng khách ngủ, nào ngờ không còn một phòng khách nào có thể ngủ được.
Lúc này cô mới nhớ ra, trong nguyên tác, Sở Dung không để Phó Niên và Phó Dư được ngủ ngon, phá nát phòng của họ, bắt họ ngủ trong gác mái tầng năm, lại còn gọi người đập hết giường ở mười mấy phòng khách trong nhà để ngăn họ chui sang phòng khách khác ngủ.
Nhìn căn phòng khách trống trơn, Sở Dung thầm nghĩ: Nguyên chủ đúng là có bệnh thật.
Bất đắc dĩ, Sở Dung chỉ còn cách ngủ ở phòng khách, may mà ghế sofa rộng, nằm ra như một cái giường đơn cũng không vấn đề gì.
Cô nằm tựa vào tay ghế sofa, cầm điện thoại của nguyên chủ định xem lại lịch sử tin nhắn xem có thông tin gì hữu ích không, ai ngờ mới mở WeChat thì có điện thoại gọi đến, ngón tay cô vừa chạm vào nút nghe, chưa kịp do dự đã nhận cuộc gọi.
Một khuôn mặt điển trai ngời ngời hiện lên trên màn hình điện thoại, cách điện thoại chỉ một gang tay, Sở Dung nhìn thẳng vào mắt người đàn ông trên màn hình.
“Ách…” Sở Dung phản xạ muốn kéo điện thoại ra xa, nhưng phía bên kia màn hình người đàn ông nhanh hơn cô một bước, khuôn mặt đẹp trai chiếm trọn màn hình bỗng thu nhỏ lại chỉ còn bằng đầu ngón tay, Sở Dung lại thấy trên khuôn mặt không biểu cảm ấy thoáng chút ngượng ngùng.
Ôi, quả nhiên, ngay cả một nhân vật cấp cao như Phó Như Hối cũng thấy ngại khi phải dí mặt sát máy quay, nhất là bên kia còn là cảnh mũi gần sát ống kính, cằm đôi chiếm nửa màn hình.
Ngón chân của Sở Dung nằm dưới lớp chăn mỏng cuộn chặt lại với nhau, nếu chân cô chạm đất, chắc cô sẽ mơ ngay ra một lâu đài Barbie lung linh.
“Chào buổi tối, ông xã.” Sở Dung gượng gạo kéo miệng cười, cứng đờ chào người đàn ông bên kia màn hình là Phó Như Hối.
Nói xong, cô bị chính giọng điệu kỳ quặc cùng cách gọi sến súa làm chân ngón chân cuộn lại từng đợt, trời ơi, sao cô lại gọi là ông xã nhỉ? Dù trong nguyên tác Sở Dung gọi vậy đúng, nhưng cô nghĩ dù gọi tên Phó Như Hối cũng chẳng sao mà?
Khoảng lặng kéo dài càng khiến tâm trạng vốn đã bối rối của Sở Dung thêm bối rối gấp bội.
May mắn thay, cô nhận ra trên mặt Phó Như Hối, cách xa màn hình vạn dặm, cũng có nét cứng đờ và sự ngại ngùng chẳng khác gì mình.
À hóa ra anh cũng không thích bị gọi là ông xã.