Lời giải thích nửa vời của Phó Như Hối miễn cưỡng được Sở Dung tiếp nhận, cô rút ra được ý chính là: Tuy Phó Như Hối chưa thật sự ra tay, nhưng chỉ bằng vài biện pháp đe dọa cần thiết đã khiến Hách Hàn Trạch ngoan ngoãn tự mình đến tận cửa xin lỗi, có điều Phó Như Hối vẫn không hài lòng, bởi vì Thư Duyên không có mặt.
Không rõ là yêu cầu của Phó Như Hối quá khắt khe hay mặt mũi Thư Duyên quá mỏng, mà ngay cả khi người ta đã nói rõ phải đích thân cô ta đến xin lỗi, cô ta vẫn phớt lờ, để Hách Hàn Trạch bịa ra lý do tệ hại như thế để qua loa cho xong. Phó Như Hối trông có giống kiểu người dễ dãi không? Đừng nói là anh, ngay cả Sở Dung cũng không tin lý do đó chút nào.
“Vậy nên, bây giờ anh định ra tay thật à?” Sở Dung quan sát sắc mặt Phó Như Hối, dò xét hỏi, cô cũng tò mò không biết cái gọi là “ra tay” của Phó Như Hối có phải là chỉ cần phất tay một cái là khiến công ty đối phương phá sản không?
Phó Như Hối liếc đồng hồ treo tường, lắc đầu: “Hôm nay là cuối tuần, chuyện công việc anh sẽ không xử lý ở nhà.”
Sở Dung to gan chất vấn: “Thế vừa nãy anh gặp người của Truyền thông Vân Trạch không tính là công việc à?”
Phó Như Hối: “…”
Anh vuốt nhẹ hai cái trên mái tóc dài xõa ra của cô: “Vừa nãy chẳng phải đang trông em uống thuốc sao?”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT