Edit: Kim
Khương Tấn Ngôn nghỉ ngơi rồi lại làm việc, làm việc rồi lại nghỉ ngơi, đối mặt với ánh mắt bất lực của ông lão, Khương Tấn Ngôn cũng rất bất lực.
Nói thật, hắn rất ít khi làm việc nặng nhọc, nhất là khi phải cắm mặt xuống đất làm cu li thế này, hắn thật sự không thích ứng được, hắn rất mệt mỏi, cơ thể không chịu đựng nổi.
Nam Chi không biết nhặt ở đâu được một chiếc lá to, cô quạt cho cha mình, nhìn khuôn mặt cha cô đỏ bừng vì nắng.
“Cha ơi, có mát hơn chút nào không?” Nam Chi quan tâm hỏi.
Khương Tấn Ngôn nhìn khuôn mặt trắng trẻo mềm mại của đứa trẻ đầy mồ hôi, cô cũng rất nóng, vậy mà còn quạt cho hắn, hắn nói: “Không sao, cha không nóng, con quạt cho mình đi.”
Nam Chi nhìn mặt trời ngày càng lên cao, càng lúc càng nóng, hỏi ông lão: “Ông ơi, khi nào thì chúng ta mới được ăn cơm?”
Đối diện với đứa trẻ, thái độ của ông lão ôn hòa hơn rất nhiều, “Chờ một lát đi, còn chưa tới buổi trưa.”
“Các người còn phải làm việc ở đây cả ngày.”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play