Ông Chu quả thực không có vấn đề gì lớn, chỉ là hơi bị trật khớp, bôi thuốc xong đã gần khỏi rồi.
Lúc Chúc Dư đến khám, ông chống nạnh trợn mắt: “Ông đã nói không sao rồi, bọn họ còn tìm cháu về làm gì, thấy ông già này vô dụng rồi chứ gì? Ông nói cho cháu biết, cái thân già này của ông còn khỏe mạnh hơn khối đứa thanh niên đấy!”
Chúc Dư biết làm sao bây giờ, chỉ đành thuận theo dỗ dành: “Vâng vâng vâng, cháu đương nhiên biết ông sức khỏe tốt rồi ạ. Cháu vốn dĩ cũng phải về mà, hơn nữa ba mẹ cháu cũng muốn theo cháu về xem nơi cháu lớn lên”.
“Ồ phải rồi, thằng nhóc Triệu có nói, cháu tìm được cha mẹ ruột rồi hả?” Ông Chu ghé sát lại hỏi nhỏ: “Thế nào hả? Họ đối xử tốt với cháu không?”
“Tốt ạ, tốt lắm ạ”. Chúc Dư cười tủm tỉm đáp.
Lúc này, có tiếng gõ cửa. Chúc Dư ra mở cửa thì thấy Quý Nhã Ca và Lâm Tư Thành đứng bên ngoài. Đúng như Chúc Dư nghĩ, Quý Nhã Ca có mang theo hộp quà, kết quả là bị ông Chu mắng cho một trận: “Tôi đối tốt với Tiểu Ngư là vì thằng bé này đáng yêu! Tôi tham tiền của bà chắc? Bà làm thế này là sỉ nhục tôi!”
Nhưng cuối cùng Quý Nhã Ca vẫn cao tay hơn một bậc. Bà cụp mắt khẽ thở dài hai tiếng, miệng nói: “Đúng vậy, đứa trẻ này ngoan ngoãn thật, nhưng có lúc tôi lại không muốn nó ngoan ngoãn như vậy. Nếu không phải có mọi người che chở, biết đâu đã bị ai đó bắt nạt mất rồi”.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT