Lời của chú Triệu tức thì khiến tim Chúc Dư treo lên.
Ông Chu đã ngoài tám mươi tuổi rồi, người già ở tuổi này một khi bị ngã, rất dễ dẫn đến vấn đề lớn.
“Ông ấy ngã lúc nào ạ? Bây giờ người thế nào rồi? Đã đến bệnh viện thị trấn chưa ạ?”
Nghe thấy giọng hỏi dồn dập đầy lo lắng của Chúc Dư, chú Triệu nhận ra mình đã dọa cậu sợ rồi nên vội vàng trấn an: “Người không sao cả, là ngã vào trong tuyết thôi, tuyết mới rơi ấy mà. Lúc đó được đỡ dậy ngay rồi, cũng không nói đau ở đâu, nhưng dù sao cũng ngoài tám mươi rồi nên mọi người không yên tâm. Muốn đưa ông ấy đến bệnh viện xem thử thì ông ấy cứ sống chết không chịu đi. Lão già này ấy à, bướng lên như con bò ấy! Cháu mà xong việc rồi có thời gian thì về xem thử, cháu mà nói không có vấn đề gì rồi thì mọi người cũng yên tâm”.
“Vâng, cháu sẽ về sớm nhất có thể. Mọi người nếu khuyên được thì cứ khuyên ông ấy, tốt nhất là mau chóng đưa ông đến bệnh viện kiểm tra một chút”.
Chiếc điện thoại của Chúc Dư vẫn là cái máy bình dân chưa đến hai nghìn tệ kia, tuy có lẫn tạp âm nhưng những người xung quanh vẫn nghe rõ cuộc đối thoại.
Tống Tri Nghiễn lập tức nói: “Anh cho người đến thôn xem thử”.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play