"Tôi không vào đâu." Chúc Dư nắm chặt túi của mình không buông, cũng không có ý định vào nhà: “Nghe chú Triệu nói ông bà có thứ muốn đưa cho tôi?"
Trong mắt Đổng Diễm Hồng lóe lên một tia khinh bỉ và không vui, nhưng bà ta nhanh chóng nở nụ cười tươi rói kéo Chúc Dư vào nhà: "Ấy, chuyện này một hai câu cũng không nói rõ được, chúng ta vào nhà trước đã, ngồi xuống từ từ nói chuyện."
"Đã về đến nhà rồi, đâu có lý nào lại không vào cửa." Tôn Hữu Tài từ trong nhà bước ra, miệng ngậm một điếu thuốc, đi đến chiếc ghế sofa cũ nát ngồi xuống, ngẩng cằm chỉ về phía chiếc ghế bên cạnh: “Ngồi đi."
Chúc Dư trong mắt lóe lên một tia kháng cự, nhưng suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn bước vào nhà.
Tôn Hàng chạy tới, tay cầm hai chai nước ngọt, nhiệt tình hỏi: "Anh, anh muốn uống gì? Coca hay nước dừa?"
Chúc Dư đứng giữa phòng khách, nhìn ba người trước mắt nhiệt tình thân thiết hoàn toàn khác hẳn trong ký ức, cậu cụp mắt xuống, trên mặt không chút gợn sóng, không nhìn ra vui giận, hoàn toàn không còn vẻ ngoan ngoãn dịu dàng như thường ngày.
Tôn Hữu Tài liếc cậu một cái: "Ngồi đi, đứng ngây ra đó làm gì?" Ông ta khẽ "chậc" một tiếng: “Vẫn như hồi nhỏ, một thằng câm như hến."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT