"Sương mù dày đặc thế này, cũng không biết có tìm được đội cứu hộ không." Tôn Hạo Nhiên dùng cành cây nhỏ khều đống lửa: “Biết thế đã chẳng đến đây. Vì một con bướm phượng đốm vàng còn chưa thấy bóng dáng đâu mà bỏ mạng ở chỗ này, thật không đáng."
Tào Thắng liếc hắn: "Tôn Hạo Nhiên, cậu có ý gì hả? Sao nào? Không phải cậu là người hào hứng muốn viết luận văn gây chấn động bốn phương à? Là ai lúc trước còn ảo tưởng có thể dựa vào phát hiện lần này để được bảo lưu nghiên cứu sinh?"
Tôn Hạo Nhiên khẽ hừ một tiếng: "Còn không phải do cậu xem video rồi đề nghị đến tìm bướm phượng đốm vàng trước sao? Nếu thật sự tìm được thì tất nhiên đó sẽ là một phát hiện quan trọng, tôi có suy nghĩ như vậy cũng là lẽ thường tình mà."
"Vậy nếu truy cứu đến cùng, còn không phải do Ngô Thần lúc đó lướt được cái video kia, còn chỉ vào bóng dáng thoáng qua trong nền mà thề thốt đó là bướm phượng đốm vàng sao?"
Ngô Thần vội vàng giải thích: "Tôi đâu có thề thốt, tôi chỉ nói là trông giống thôi! Hơn nữa bây giờ dây dưa mấy chuyện này còn có ích gì? Tôi không phải người đầu tiên đề nghị đến Rừng Vụ, nhưng tôi cũng biết không ai ép tôi tới cả, tôi đây là tự làm tự chịu."
Tôn Hạo Nhiên bực bội “chậc” một tiếng, ném cành cây nhỏ trong tay vào đống lửa. Trong hang động nhất thời chỉ còn lại tiếng lửa cháy lách tách.
"Ai ai ai, các cậu xem bên kia!" Tào Thắng đột nhiên kêu lên liên hồi, không giấu được vẻ kích động: “Kia có phải có người không? Còn đang vẫy tay với chúng ta!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT