Lục Chiêu Viễn không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết đột nhiên, hai người thân thiết nhất của cậu lại xảy ra cãi vã, còn nói ra từng câu chuyện trong quá khứ, tàn nhẫn vạch trần từng vết sẹo đã sớm kết vảy, để lộ ra vết thương rỉ máu.
Người ta thường nói càng hiểu rõ nhau, càng biết đâm dao vào đâu là đau nhất. Lục Chiêu Viễn nhìn mẹ mình đang quỳ sụp trên mặt đất khóc lóc đến kiệt sức, đột nhiên hiểu sâu sắc câu nói này.
Vậy... anh trai thì sao?
Người anh trai vẫn luôn giữ giọng điệu bình thản trong suốt cuộc cãi vã, gần như không hề lớn tiếng, liệu có thật sự bình tĩnh như vẻ bề ngoài không?
Cậu bất an và bối rối đưa ánh mắt cầu cứu về phía cha mình, đổi lại là cái gật đầu của Lục Thường Hoài: "Cha ở lại với mẹ con, con mau đi tìm anh con đi, khuyên nó quay lại."
Lục Chiêu Viễn nhận được chỉ thị, lòng vững vàng hơn, lập tức xoay người chạy về phía cửa, sợ chậm một bước sẽ không đuổi kịp Tống Tri Nghiễn. Nhưng may mắn thay, cậu đã đuổi kịp.
Tống Tri Nghiễn đang đứng trong sân.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play