Trời tối đen như mực, nhưng Trình gia ở khu nhà cũ lại đèn đuốc sáng trưng. Mưa nhỏ vừa mới dứt trong núi, buổi yến tiệc ngoài bãi cỏ như vừa được rửa sạch, tràn ngập hương thơm tươi mát của cỏ cây.
Thế nhưng chẳng bao lâu, hương thơm ấy đã bị mùi nước hoa từ quần áo mọi người làm loãng đi, tản ra không còn sót lại chút nào.
Tiếng đàn dương cầm chậm rãi vang lên. Trong đám đông tóc tai bồng bềnh, nước hoa ngào ngạt, Minh Nhược mặc bộ đồng phục trắng lam của học sinh cấp ba trở nên nổi bật khác thường. Đường Tri Thư chỉ dẫn cậu đến bãi cỏ, rồi vội vã rời đi.
Minh Nhược siết chặt tay áo rộng thùng thình, phớt lờ những ánh mắt cười nhạo, chế giễu xung quanh, lặng lẽ lẩn mình vào khu rừng ven bãi cỏ.
“Ca ca! Mau nhìn kìa, người kia là... Ái da! Mau nhìn phía sau kìa!”
“Minh Nhược sao lại tới đây!” Mấy người trên tầng hai dựa lan can nhìn xuống.
Trình Diêm Hạ mặc một bộ đồ đen giản dị, lười nhác dựa vào lan can.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT