Trình Diêm Hạ tìm một chiếc chăn, cẩn thận bọc kín Minh Nhược, ngồi cùng hắn, cùng nhìn trận tuyết mà hắn mong ngóng suốt một năm.
Dần dần, Minh Nhược tựa vào tay anh, gắng gượng trụ vững.
Khi nói chuyện, ánh sáng trong mắt hắn giống như sao băng lóe lên, chỉ duy trì trong chốc lát rồi vụt tắt.
Đầu ngón tay Minh Nhược khẽ kéo cổ áo anh, gương mặt tái nhợt ngẩng lên, từng lời từng chữ bị nỗi đau xé rách ra:
“Chồng à… em sợ…”
Trình Diêm Hạ rơi lệ, những giọt nước mắt rơi xuống đầu ngón tay Minh Nhược.
“Nếu… nếu em còn gặp lại được anh… kiếp sau, cũng… được không, được, không được…”
“Chồng à, em hơi, hơi mệt rồi, em... ngủ một chút.”
Trình Diêm Hạ dựa trán vào cổ Minh Nhược, người đàn ông cao lớn 1m9 khóc nức nở như một đứa trẻ:
“Đừng, Nhược Nhược… đừng ngủ, được không…”
Giọng nói khẳng định của anh chỉ còn là tiếng vang mơ hồ bên tai. Trong lòng người đàn ông, Minh Nhược ngủ một giấc dài…
Tiếng tuyết rơi ngoài kia bất chợt lớn hơn.
Bên khung cửa sổ sát đất đã mở suốt nửa năm, người đàn ông cao lớn đang ôm một chàng thanh niên ngủ say — như được làm bằng sứ trắng.
———
Giang Thị
Bên trong thành phố Minh, trong một con hẻm nhỏ.
Đã mấy chục năm qua, hai bên con hẻm nhỏ ấy vẫn là những bức tường loang lổ cũ kỹ của khu tập thể ngày xưa. Các gia đình chen chúc nhau sống dựa vào một khoảng không gian nhỏ hẹp ấy, miễn cưỡng tìm được một chỗ đặt chân trong Giang Thị – thành phố phát triển nhanh chóng.
Các gia đình đã quen với cảnh sinh hoạt trong hẻm nhỏ, thường bưng ghế ra tụ tập dưới gốc cây ở đầu hẻm – nơi có một tiệm tạp hoá cũ, vừa hóng gió vừa trò chuyện tán gẫu. Những chiếc quạt mo to quạt phần phật, xua đi muỗi và cái oi bức còn sót lại của kỳ nghỉ hè đang dần tàn.
Bỗng nhiên, một tràng tiếng la hét chói tai phá tan câu chuyện phiếm của các dì các bà. Lắng tai nghe, lại là tiếng đồ sứ vỡ loảng xoảng dưới đất.
“Ai cha, lại đánh nhau rồi…”
“Thằng nhóc Tiểu Nhược, khổ thân nó quá…”
“Cái nhà họ Minh này, đúng là chẳng ra sao! Làm ăn thất bại thì thôi đi, còn suốt ngày rượu chè rồi đánh người, đúng là đồ súc sinh!”
…
Ở giữa con hẻm, một cánh cửa gỗ dẫn vào khu chung cư cũ sáu tầng. Trên tầng hai, chính là nơi phát ra những tiếng ồn ầm ĩ khiến hàng xóm lắc đầu ngán ngẩm – nhà họ Minh.
Cửa sổ hướng về phía tây, tia nắng cuối cùng trong ngày rọi lên người thiếu niên đang nằm trên nền nhà. Cậu cao chừng 1m7, mái tóc nhạt màu lấp lánh ánh nắng, tạo thành cái bóng trên mí mắt. Chính giữa bóng tối ấy, vệt máu đỏ hiện lên cực kỳ chói mắt.
Minh Nhược tỉnh lại trong cơn đau nhức đầu dữ dội, cảm thấy máu nóng ấm đang chảy dọc theo mí mắt. Mùi máu tanh tanh như rỉ sắt, trơn nhớt trườn trên da, khiến cậu gần như phát điên.
Đây chính là địa ngục.
Toàn thân Minh Nhược đều đau đớn.
Cậu quỳ rạp trên nền nhà, bên tai là tiếng chửi rủa không kiêng nể, cùng với tiếng van xin đáng thương đã nghe suốt mười mấy năm qua.
Lại một tiếng loảng xoảng của đồ sứ vỡ vang lên!
Theo phản xạ, Minh Nhược ôm đầu thật chặt, cơ thể lặng lẽ co rúm lại sát mép tường.
“Đừng đánh nữa!”
“Đừng đánh! Lão Minh, đó là con ông mà!”
“Cút! Ăn của ông, xài của ông, còn dám mở miệng lải nhải! Tao uống chút rượu mà cũng muốn quản à ——”
Sự ầm ĩ dần bị não bộ che lấp, nơi góc tường, thiếu niên tạo ra một không gian cho riêng mình.
Minh Nhược nhìn chằm chằm vào lòng bàn tay đầy máu đỏ tươi, đồng tử co rút:
“Mình… chết rồi sao?!”
“Nhưng nếu đã chết… sao còn đau thế này?!”
Minh Nhược không kìm được, nước mắt lăn dài khắp mặt, trong lòng rối loạn đủ thứ cảm xúc: hoảng loạn, sợ hãi, kích động, và… một chút mong chờ. Cậu lảo đảo đứng dậy, vội vàng chạy ra ngoài.
“Hạ Hạ! Trình Diêm Hạ đâu rồi!!”
“Đứng lại! Thằng nhãi, mày còn dám chạy?!”
Gáy áo bị kéo mạnh, cậu bị quật ngã xuống nền nhà. Minh Nhược chưa kịp tìm người, đầu đã đập xuống nền xi măng lạnh lẽo, mắt hoa lên. Cơn đau dữ dội khiến cậu có cảm giác như bị đàn ong mật vo ve quanh đầu.
Ngước mắt nhìn trong bàng hoàng, cậu lăn một vòng tránh khỏi chai rượu đang bị ném tới.
Chai rượu vỡ tan, mảnh thủy tinh sắc bén văng lên cắt xẹt qua cánh tay cậu. Cơn đau khiến Minh Nhược lập tức quay về thực tại.
Minh Hữu Lâm!
“Đừng đánh nữa! Nhược Nhược, mau xin lỗi! Mau xin lỗi ba con đi!”
Người đàn ông dữ tợn, thân hình to lớn như núi ép tới khiến cậu không thở nổi. Còn người phụ nữ gầy yếu, dù đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng khuôn mặt lại nhăn nheo như lão bà.
Mẹ – chính là mẹ của cậu, Đỗ Biết Lan.
Nỗi đau nhắc nhở cậu rằng… cậu vẫn còn sống. Vẫn sống!
“Lão công!” – Minh Nhược hốt hoảng khẽ gọi, loạng choạng bò dậy, đầu bê bết máu, lảo đảo chạy ra khỏi cửa.
Cậu không muốn ở lại đây. Không thể ở lại nơi này được!
Cậu phải đi tìm… tìm Trình Diêm Hạ!
“Đồ khốn! Tất cả là tại mày!”
Giọng người đàn ông say khướt như dã thú gầm lên, mang theo cơn giận ngút trời.
Minh Nhược không để tâm nữa. Cậu chạy ra khỏi căn phòng âm u đã giam giữ mình mười mấy năm ——
“Ôi trời, đây chẳng phải là Nhược Nhược sao ——”
“Má ơi, lại đổ máu rồi, tội nghiệp quá!”
“Nhanh! Ông già, gọi xe cấp cứu đi!” – là giọng của bà cụ hàng xóm.
Minh Nhược đột nhiên quay đầu lại, thấy rõ người vừa nói chính là Bạch nãi nãi ở dưới lầu.
“Bạch nãi nãi… đây là đâu vậy ạ?”
Minh Nhược bối rối, trước mắt cậu người và bóng chồng chéo.
Đầu cậu nặng trĩu, mắt nhắm lại, rồi ngã gục.
Bệnh viện Nhân dân Giang Thị – Khu điều trị nội trú
Minh Nhược ngủ mê man suốt một đêm. Đến lúc ánh nắng buổi sớm xuyên qua cửa sổ, rọi vào giường bệnh, cậu mới khẽ mở mắt ra.
Hàng mi dài khẽ động, đôi mắt mờ mịt hiện lên như đôi mắt mèo con – trong suốt mà ngây thơ.
Trong phòng bệnh, ba chiếc giường được ngăn cách bằng rèm vải.
Minh Nhược tựa vào cửa sổ. Lúc y tá kéo rèm ra, cậu hơi nghiêng đầu tìm nơi có ánh sáng.
Ánh bình minh là thứ đẹp nhất, sắc cam rực rỡ như miếng bánh kem mang theo hương vị ngọt mềm, ánh lên tầng mây trắng muốt rồi dần dần tràn đến chỗ Minh Nhược.
Cậu ngẩn ngơ nhìn, hàng mi dài rậm rạp lặng lẽ thấm ướt.
Nước mắt trượt khỏi khóe mắt, rơi xuống cổ. Minh Nhược như chìm vào giấc mộng thần tiên, si ngốc lặng yên.
Cậu giống như… trở lại thời cao trung.