Những người khác vẫn chưa đi.
Thấy Lê Dã đang trao đổi phương thức liên lạc qua truyền âm ngọc bội với Tạ Vân Hạc, mọi người ùa lên.
"Ta cũng muốn thêm phương thức liên lạc!"
"Ta cũng muốn!"
Không chỉ có Tang Thanh và những người khác, mà còn có các sư huynh đồng môn được giải cứu ra từ địa lao.
Cuối cùng, Tang Thanh sư tỷ đánh bại những người khác, đứng đầu tiên trước mặt Tạ Vân Hạc.
"Tạ sư đệ, chúng ta trao đổi phương thức liên lạc đi!"
Tạ Vân Hạc đương nhiên không có ý kiến gì, Tang Thanh sư tỷ luôn chiếu cố bọn họ trên đường đi, là người rất tốt.
Người thứ hai là Chử Nguyên Châu.
"Tạ sư đệ, nếu ngươi có nhu cầu luyện đan gì, có thể tìm ta!"
Chử Nguyên Châu dùng quạt che nửa mặt, lộ ra đôi mắt đào hoa.
Chử Nguyên Châu không nói, hắn lo lắng khuôn mặt ửng đỏ của mình bị lộ ra.
Dù sao là thiên kiêu chi tử của Thiên Kiếm Tông, đây vẫn là lần đầu tiên hắn chủ động thêm phương thức liên lạc của người khác.
Có chút ngượng ngùng, da mặt hắn mỏng, hễ không cẩn thận là đỏ mặt.
Cũng may ngày thường hắn hay dùng quạt che mặt, nên không ai phát hiện ra.
Vừa chen chúc, Tang Thanh sư tỷ còn dẫm cho một cái, đau đến méo cả miệng, giờ vẫn phải dùng quạt che mặt.
Về đến Thiên Kiếm Tông, cảm giác bất an do dự báo trước vận mệnh mới tan biến.
Chử Nguyên Châu có chút hiểu vì sao ban đầu hắn lại đến muộn, bình thường hắn sẽ không tu luyện quá mức đến trễ, chỉ lần này là ngoại lệ.
Có lẽ đây là một loại cảnh báo từ thân thể, nhắc nhở hắn đừng đi nhiệm vụ này, nhiệm vụ này lành ít dữ nhiều.
Chử Nguyên Châu có dự cảm mạnh mẽ rằng lần này hắn có thể bình an trở về là nhờ Tạ Vân Hạc sư đệ.
Nếu không có Tạ sư đệ, khó mà nói lần này bọn họ có thể trở về được mấy người.
Trong lòng Chử Nguyên Châu rất cảm kích.
Tạ Vân Hạc không hề hay biết Chử Nguyên Châu đang nghĩ gì.
Vì vừa thêm xong phương thức liên lạc, hắn đã bị đám người phía sau chen lấn đi mất, biến mất khỏi tầm mắt Tạ Vân Hạc.
Người thứ ba thoát khỏi vòng vây là hai anh em Túc Tinh Túc Nguyệt, họ hợp lực đẩy lùi các sư huynh khác.
"Tạ sư đệ, cảm ơn ngài đã kịp thời phát hiện sự bất thường! Đã cứu tất cả chúng ta."
Túc Nguyệt nhớ lại vẫn còn sợ hãi.
Tuy rằng nàng một đường cầu viện, không tham gia vào sự việc phía sau.
Nhưng sau khi nghe Túc Tinh và những người khác miêu tả những khoảnh khắc nguy hiểm, những con rối kia, nàng cũng không khỏi rùng mình.
Nếu không phải Tạ Vân Hạc kịp thời phát hiện có điều không ổn, cầu viện nhanh chóng.
Bọn họ, những người ở Trúc Cơ kỳ, Kim Đan kỳ, làm sao đủ sức để Nguyên Anh kỳ tà tu nhét kẽ răng?
Chỉ sợ sẽ toàn quân bị diệt.
Không ngờ tất cả mọi người đều sống sót, kể cả đội tông môn nhỏ bị mắc kẹt trước đó.
Còn cứu được cả ca ca ngốc nghếch của nàng.
Nàng muốn trao đổi phương thức liên lạc với Tạ sư đệ, tặng ngài chút quà đáp lễ.
Người thứ tư thoát ra là La Tử Phong.
Hắn có chút ngượng ngùng, nhưng nhanh chóng lấy lại vẻ thản nhiên.
"Thêm phương thức liên lạc đi."
Tạ Vân Hạc cũng giơ ngọc bài truyền âm trong tay lên chạm vào La Tử Phong, trao đổi phương thức liên lạc.
La Tử Phong không ngờ một nhiệm vụ nhỏ lại suýt chút nữa lấy mạng hắn.
Không ngờ người đến tìm hắn trong mật đạo lại là Tạ Vân Hạc mà hắn chướng mắt nhất.
Chỉ có trời biết hắn đã kích động thế nào khi thấy có người đến cứu mình.
Là con cháu thế gia, La Tử Phong chưa từng chịu khổ, có lẽ vì quen cẩm y ngọc thực, hắn luôn có một cảm giác ưu việt kỳ lạ, bởi vậy hắn không coi các tu sĩ thảo căn của Thiên Kiếm Tông ra gì.
Tang Thanh và Chử Nguyên Châu là tu sĩ Kim Đan, hắn không thể trêu vào.
Nhìn Tạ Vân Hạc, Túc Tinh, Túc Nguyệt, Phùng Vi, những người không có bối cảnh, hắn có chút khinh thường.
Đương nhiên, hắn cũng có chút EQ, chỉ biểu hiện sự khinh thường ra một chút.
Nhưng ai mà không tinh ý, bởi vậy Túc Tinh Túc Nguyệt cũng lạnh nhạt với La Tử Phong.
La Tử Phong ngày thường không thiếu tài nguyên tu luyện, lần này ra nhiệm vụ chủ yếu là vì tích điểm tông môn, vì tích điểm tông môn không thể đổi bằng linh thạch.
Đây là lần đầu tiên hắn vấp ngã đau đớn như vậy.
Ai có thể ngờ đang ngủ ngon trong khách phòng lại bị người ta mê man mang đi.
Mà Tạ Vân Hạc, kẻ mà trước đây hắn vô cùng khinh thường, một gã đệ tử ngoại môn tầm thường, thế mà lại chủ động đề nghị cứu hắn.
Sau khi mọi chuyện xong xuôi, hắn biết được sự tình, trong lòng vô cùng cảm động.
Hắn vẫn luôn cho rằng đám tu sĩ xuất thân tầm thường kia đều là hạng người xu nịnh, đến thời khắc quan trọng thì hoàn toàn không đáng tin, nhưng không ngờ lại có người tốt như Tạ Vân Hạc.
Có thể thấy được, Tạ Vân Hạc thật sự muốn cứu hắn, mà Tạ Vân Hạc lại không hề biết hắn là người của thế gia La thị, Tạ Vân Hạc thật khác biệt!
Hắn không dám tưởng tượng, nếu không có Tạ Vân Hạc, hắn sẽ gặp phải những gì.
Rơi vào tay tà tu, dứt khoát chết một cách nhanh gọn, đã là cái chết tốt nhất.
Sau khi La Tử Phong thêm phương thức liên lạc, Trình Minh và các sư huynh khác cũng ùa lên vây quanh Tạ Vân Hạc.
So với La Tử Phong, đám người Trình Minh càng thêm cảm kích Tạ Vân Hạc.
Bọn họ bị người hạ Tán Linh Đan, đã ở trong địa lao ba bốn ngày, chỉ còn cách cái chết một đường tơ mỏng.
Được cứu vớt, lòng cảm kích không cần phải nói nhiều.
Tạ Vân Hạc lần đầu tiên cảm nhận được cảm giác được người khác hoan nghênh.
Tần Dục ngày thường sống những ngày như thế này sao?
Tạ Vân Hạc bị người chen đến mức hoa cả mắt.
"Thả! Ta! Ra! Đi!"
Một thời gian sau, đám người giải tán, tại chỗ để lại Tạ Vân Hạc mất đi mộng tưởng.
Lần đầu tiên, trên ngọc bội truyền âm của hắn có nhiều người như vậy có phương thức liên hệ.
Tạ Vân Hạc có chút không quen với sự nhiệt tình của người khác, ở xã hội hiện đại, hắn chỉ là một trạch nam, làm sao gặp qua cảnh tượng này.
【Ký chủ, ta hảo cảm động a! Hu hu hu hu hu hu.】
Nếu hệ thống phế vật kia không lên tiếng, Tạ Vân Hạc thật sự đã quên mất sự tồn tại của nó.
【Ký chủ, vốn dĩ ta còn cảm thấy những người này có cũng được không có cũng chẳng sao, không nghĩ ra ngươi như thế nào muốn cứu bọn họ, hiện tại ta cảm thấy hảo vui vẻ, cũng không biết vì cái gì cảm giác hệ thống trung tâm có điểm nóng lên……】
Bên tai truyền đến một chút âm thanh máy móc bị cháy, Tạ Vân Hạc phảng phất có thể ngửi được mùi khét.
Xong rồi, hệ thống tiểu phế vật đừng có làm cháy CPU của chính mình đấy.
【Ngươi vẫn là đừng nghĩ, tưởng quá nhiều trung tâm đều thiêu không có, ý tưởng của nhân loại đừng quá tìm tòi nghiên cứu.】
Tạ Vân Hạc còn muốn hoàn thành nhiệm vụ để về nhà, hệ thống mà cháy hỏng, ai dẫn hắn về nhà?
【Nga đúng rồi, ký chủ, nhắc nhở ngươi một chút, nhiệm vụ của ngươi tiến độ hiện tại vẫn là 0, vai chính Tần Dục còn không ngươi mà hắn thích, hu hu hu làm sao bây giờ ký chủ?】
Nhắc đến cái này, Tạ Vân Hạc rốt cuộc nhớ tới lúc ban đầu hắn tới nơi này là muốn làm gì?
Nga, làm bà mối trợ công.
Đang nghĩ ngợi, trước mắt chìa ra một cánh tay ngăn cản Tạ Vân Hạc.
Ân? Ai?
Tạ Vân Hạc rút lại suy nghĩ đang nói chuyện phiếm với hệ thống.
Tạ Vân Hạc ngẩng đầu.
Một thân hồng y ánh vào trong mắt, Lăng Kiều Kiều không biết từ khi nào đã thay một thân quần áo rách nát của mình, quần áo mới vẫn là hồng y như lửa.
Lúc này lại là một đóa hoa của Thiên Kiếm Tông.
Đôi mắt Lăng Kiều Kiều nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, không nhìn về phía Tạ Vân Hạc.
"Quần áo của ngươi ta sẽ bồi cho ngươi, chuyện của ngươi ta đã nói với cha ta, qua mấy ngày nữa tông môn khen thưởng sẽ ban xuống."
Ánh mắt nàng hơi dịch chuyển, gương mặt ửng đỏ, có chút ngượng ngùng.
"Còn có... Cảm ơn ngươi đã cứu ta."
Tạ Vân Hạc kiên nhẫn nghe xong, trong lòng cảm khái, ai có thể ngờ được người vừa mới gặp mặt đã cho hắn một cái tát lại nói ra những lời này?
"Không cần cảm tạ, đều là đồng môn, giúp đỡ lẫn nhau là lẽ đương nhiên."
Tạ Vân Hạc lại đợi một lát, thấy nàng không có ý định nói gì thêm, liền chuẩn bị trở về.
Vừa định đi thì bị giữ lại.
"Truyền âm ngọc bội... Cho ta phương thức liên lạc."
Lăng Kiều Kiều toại nguyện lấy được phương thức liên lạc rồi rời đi.
Tạ Vân Hạc vẫn còn chưa hết ngạc nhiên, chỉ vậy thôi sao? Vừa nãy còn rối rắm lâu như vậy?
"Nàng làm sao vậy, kỳ lạ quá?"
Những lúc không có ai, Hệ thống là người bạn tốt nhất của Tạ Vân Hạc, gọi là có ngay, hơn nữa không bao giờ cạn đề tài.
"Có thể là cảm kích ngài đã cứu nàng, ân cứu mạng mà."
Hệ thống đưa ra suy đoán.
"Ngươi nói có lý."
Tạ Vân Hạc bị thuyết phục.
Trong lòng hắn cũng có suy đoán, chẳng lẽ đối phương thích hắn?
Tạ Vân Hạc tuy chậm tiêu, nhưng trò chơi tình yêu hắn cũng chơi vài cái.
Nhưng đọc qua nguyên tác, hắn biết Lăng Kiều Kiều là người ái mộ trung thành của nam chính Tần Dục.
Vậy nên ý tưởng này của hắn chắc là không thể nào.
Haizz, hắn đúng là suy nghĩ nhiều quá.
Tạ Vân Hạc lắc đầu.
Chắc chắn là do muội muội bắt hắn chơi mấy trò chơi tình yêu nên bị tẩy não rồi.
"Ngài đang nghĩ gì vậy? Trò chơi tình yêu là gì?"
"Không có việc gì thì đừng nhìn trộm hoạt động tâm lý của người khác, coi chừng cháy mạch đó."
"Hu hu hu, ta sẽ không làm vậy nữa."
Có điều, hắn làm theo cốt truyện, cứu Lăng Kiều Kiều, vậy danh ngạch bí cảnh chắc là đã có trong tay.
Ngay từ đầu Tạ Vân Hạc đã tính đi theo cốt truyện, chính là vì danh ngạch bí cảnh này.