Như đã hứa, chương bonus của cmt đây nha.

===============

Sáng hôm sau có tiết học, Bùi Thiên cùng Hall và những người khác không đến sân tập.

Theo chương trình học của hệ chỉ huy, buổi sáng thường bắt đầu bằng việc tập thể dục, sau đó là tiết lý thuyết, buổi chiều là tiết thực hành và buổi tối là tự học. Lịch học được sắp xếp rất chặt chẽ.

Mới khai giảng được vài ngày, đa số học sinh vẫn chưa thích nghi với nhịp độ của Học viện quân sự số một. Hơn nữa, hai tiết lý thuyết sáng nay lại khá khô khan, khiến cả phòng học chìm trong bầu không khí u ám. Học sinh thì ngủ gật ở khắp nơi.

Không biết có bao nhiêu học sinh phải tự véo đùi để tỉnh táo, cố gắng ghi nhớ những kiến thức khô khan mà giáo viên giảng dạy vào đầu.

Nhìn thấy cảnh tượng đó, giáo viên đang giảng bài trên bục vẫn khá hài lòng.

Hệ chỉ huy có số lượng học sinh chỉ bằng một phần mười so với hệ cơ giáp, nhưng chất lượng học sinh trung bình lại cao hơn một chút.

Trong số tất cả học sinh, có lẽ chỉ Bùi Thiên và vài người khác còn giữ được trạng thái tốt. Ánh mắt họ không hề mệt mỏi mà ngược lại rất sáng ngời, có thần, lúc thì suy tư, lúc thì chuyên chú. Giáo viên rất thích những học sinh như vậy.

Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng cũng đến giờ tan học.

Đa số học sinh như được đại xá, nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, than phiền với bạn bè về tiết học khô khan.

Bùi Thiên và Hall luôn thích đi ở phía sau, không nhanh không chậm, vừa trò chuyện vừa bước ra khỏi khu giảng đường. Nhưng hai người nhanh chóng nhận ra điều gì đó không ổn.

Ngày thường vào giờ này, học sinh tan học đã về hết. Vậy mà hôm nay không hiểu sao vẫn còn khá nhiều người nán lại dưới lầu.

Hai người lập tức nhìn xung quanh, Hall nhanh chóng nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.

Cậu ta trực tiếp gọi: “Chu Hi, sao cậu lại ở đây?”

Bùi Thiên đột nhiên nhìn về phía Hall vừa nói, khuôn mặt Chu Hi lập tức đập vào mắt cậu.

Đây là lần đầu tiên Bùi Thiên nhìn thấy Chu Hi trông như thế nào. Đồng thời, giọng của Hall cũng vang lên bên tai cậu, thị giác và thính giác cùng lúc bùng nổ, khiến cậu nổi hết da gà.

Không phải cậu đã nói rõ mọi chuyện với vai phản diện hôm qua rồi sao?

Chuyện cứu hắn hoàn toàn là do tinh thần chính nghĩa của cậu thôi, không thể nhìn bạn học bị bắt nạt. Cậu cũng không cần cảm ơn gì cả, chuyện này tốt nhất nên xóa bỏ hoàn toàn. Sao vai phản diện lại đuổi đến hệ chỉ huy thế này?

Nghe Hall gọi hắn, Chu Hi lập tức nhìn thấy hai người. Ánh mắt hắn tập trung vào Bùi Thiên, nở một nụ cười nhợt nhạt, trông thân thiện và lễ phép.

Chu Hi lập tức bước về phía hai người, ánh mắt của các học sinh xung quanh càng thêm phức tạp, xì xào bàn tán không biết đang hóng chuyện gì.

Bùi Thiên không thể phủ nhận, là vai phản diện trong nguyên tác, người cùng vai chính O diễn màn thiếu gia thật giả, khiến vai chính O dâng lên cảm giác nguy hiểm tột độ, Chu Hi sở hữu một vóc dáng và tướng mạo quá mức nổi bật.

Giới tính thứ hai của hắn là Beta, vì vậy khác với vẻ ngọt ngào, xinh đẹp của Omega, hắn sinh ra đã cao ráo, tuấn tú, khiến người ta vừa nhìn đã khó quên.

Beta chỉ là một từ thông thường, nhưng từ điểm này mà nói, vai phản diện quá không giống Beta.

Đáng tiếc Bùi Thiên không có chút tâm trạng nào để thưởng thức vẻ ngoài xinh đẹp của vai phản diện. Trong đầu cậu chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là: “Muốn chạy trốn quá!”

Nhưng không được, người đã đến trước mặt rồi.

Giáo dưỡng của Bùi Thiên không cho phép cậu làm những điều thất lễ.

Cốt truyện nguyên tác nói cho Bùi Thiên biết, vai phản diện thiếu gia giả không phải là người dễ đối phó, việc hắn bị cặp vai chính dạy dỗ cũng là vì hắn đáng bị như vậy.

Bây giờ cậu xuyên sách, vai phản diện từ một nhân vật trong sách biến thành người thật sống sờ sờ đứng trước mặt. Bùi Thiên có thể giữ khoảng cách trước khi tiếp xúc, nhưng lại không thể trực tiếp gán những mô tả trong sách lên người đối phương.

Dù sao thì những chuyện lung tung lộn xộn đó Chu Hi vẫn chưa làm, hơn nữa, dù hắn có làm thì cũng chỉ là dây dưa không rõ với cặp vai chính, chứ không liên lụy đến người khác.

Bùi Thiên không thể trực tiếp quay mặt bỏ chạy.

Nhìn thấy Bùi Thiên và người bạn không rời đi mà ngược lại đứng tại chỗ chờ hắn, ánh mắt Chu Hi dường như càng ngày càng lấp lánh, hắn bước ba bước thành hai, đi đến trước mặt hai người.

"Thôi xong, lần này hoàn toàn không thoát được rồi," Bùi Thiên không kìm được nghĩ.

Chu Hi đến trước mặt Bùi Thiên thì lại có chút do dự, hắn đầu tiên gọi tên Bùi Thiên một tiếng.

“Bạn học Bùi...”

“Tuy đêm qua cậu từ chối tôi, nhưng tôi vẫn muốn trực tiếp bày tỏ lòng cảm ơn của mình với cậu.”

“Tôi có thể mời các cậu đi ăn cơm không?”

Các học sinh xung quanh, sau nửa ngày vẫn còn đứng nán lại, đều giỏng tai lên, muốn biết Chu Hi có quan hệ gì với Bùi Thiên.

Quả nhiên, hóng chuyện là bản tính của loài người.

Chu Hi vốn dĩ chỉ là một nhân vật nhỏ, ở học viện quân sự số một vốn sẽ không được nhiều người biết đến như vậy. Nhưng ai bảo hắn có một người em trai luôn là trung tâm của sự chú ý.

Là Omega duy nhất của hệ cơ giáp, cùng với chuyện thiếu gia thật giả, vẻ ngoài và năng lực xuất chúng, lại có quan hệ với Tứ hoàng tử, đã biến Chu Thần thành tâm điểm của dư luận.

Liên quan đến Chu Hi, tên hắn cũng chỉ trong một đêm đã lan truyền khắp các khoa của tân sinh học viện quân sự số một.

May mắn thay, hệ chỉ huy khác với hệ cơ giáp. So với sự ác ý của hệ cơ giáp đối với Chu Hi, học sinh hệ chỉ huy không liên quan sâu sắc đến cặp vai chính, đối với Chu Hi thì họ chủ yếu chỉ là hóng chuyện mà thôi, nói ghét thì không đúng.

Bùi Thiên không muốn bị người khác xem như trò cười, nghe vậy cũng biết bữa cơm này không thể tránh khỏi, liền dứt khoát nói: “Được thôi, tôi đồng ý cậu. Vậy thì đi nhà ăn của hệ chỉ huy đi.”

“Hall, cậu nói với Khúc Tịnh, Đỗ Tinh một tiếng, bảo họ đến nhà ăn tìm chúng ta.”

Chu Hi lập tức nở một nụ cười vui vẻ, đi theo Bùi Thiên và Hall về phía nhà ăn.

Để tránh bị người khác vây xem như khỉ, Bùi Thiên đưa Chu Hi đi thẳng lên nhà ăn tầng cao nhất. Đồ ăn ở đây một bữa có thể bằng tiền sinh hoạt một tuần của học sinh bình thường. Ăn một bữa thôi e rằng hai tháng tới sẽ phải nhịn đói.

Vẻ mặt Chu Hi không khỏi có chút đọng lại.

Cảm nhận được Chu Hi đột nhiên dừng bước, Bùi Thiên không khỏi quay đầu hỏi: “Sao thế? Sao không vào?”

Khoảnh khắc này, Chu Hi không hiểu rốt cuộc Bùi Thiên là cố ý hay vô tình. Trên mặt Bùi Thiên không hề có chút ác ý đáng ghét nào, nhưng hành động dẫn hắn lên tầng cao nhất này lại giống hệt những trò đùa dai mà hắn đã trải qua không biết bao nhiêu lần.

“Bạn học Bùi, nhà ăn tầng trên có thể hơi đắt, tiền sinh hoạt tháng này của tôi có chút khó khăn.”

Đầu óc Bùi Thiên trong nháy mắt trống rỗng, sau đó mới phản ứng lại mình đã làm một chuyện ngu xuẩn.

Theo lý mà nói, Chu Hi là thiếu gia Chu gia, không đến mức một bữa cơm cũng không ăn nổi. Chu gia dù sao cũng là tập đoàn chế tạo cơ giáp đứng thứ hai đế quốc.

Nhưng ai bảo Chu Hi này lại là thiếu gia giả. Sau khi vai chính O được tìm về, Chu gia còn cho hắn tiền sinh hoạt hay không thì chưa chắc.

Bùi Thiên vừa rồi chỉ lo không muốn bị người khác thấy, lại xem nhẹ việc nhà ăn tầng trên có thể không nằm trong khả năng chi trả của Chu Hi.

Người khác nói muốn mời khách, nhưng cậu lại chọn nơi đắt tiền, đắt đến mức vượt quá khả năng của họ. Không biết còn tưởng cậu cố tình gây khó dễ, điều này khiến Bùi Thiên cảm thấy vô cùng xấu hổ.

“Là tôi suy xét chưa thỏa đáng, vậy chúng ta đổi chỗ khác nhé.”

“Đi xuống dưới đi, đồ ăn dưới đó cũng không tệ.”

Bùi Thiên lập tức chuẩn bị đi xuống, không ngờ Chu Hi lại giữ cậu lại: “Không sao đâu, bạn học Bùi, cứ ở đây đi.”

“Tuy tôi ít tiền sinh hoạt, nhưng mấy năm nay cũng tích góp được chút, không đến mức một bữa cơm cũng không mời nổi.”

“Nếu cậu vì chiều ý tôi mà đi ăn đồ mình không thích, vậy lời cảm ơn của tôi tính là gì?”

Chu Hi lướt qua hai người đi thẳng vào, sau đó quay đầu lại nhìn họ.

Thật sự là, vào cũng không được mà không vào cũng không xong.

Hall nhìn Chu Hi, rồi lại nhìn đội trưởng nhà mình, cảm thấy mọi chuyện trở nên thú vị.

Tiểu đội của họ từ khi thành lập đến nay, hầu như chưa từng gặp phải người nào khiến Bùi Thiên có nhiều cảm xúc thăng trầm như vậy, điều đó khiến cậu ta ấy cảm thấy rất mới lạ.

Bùi Thiên cắn răng, vẫn quyết định đi vào.

Cùng lắm thì sau này gặp Chu Hi bị vai chính O làm khó, cậu sẽ giúp đỡ vài lần. Nhưng nhiều hơn nữa thì tuyệt đối sẽ không!

Đỗ Tinh cùng Khúc Tịnh cũng rất nhanh đến nơi, một bữa cơm ăn cũng khá vui vẻ.

Hall và những người khác không ghét Chu Hi, còn Bùi Thiên thì cảm thấy cuối cùng cũng giải quyết xong một chuyện.

Ăn xong bữa cơm này, cậu và vai phản diện coi như đã "thanh toán" xong. Chu Hi sẽ không có lý do gì để tìm cậu nữa, hai người sẽ không còn bất kỳ liên hệ nào.

Những điều đã hứa trong lòng, dù người khác không biết, Bùi Thiên cũng sẽ không thất hứa.

Sau này nếu Chu Hi gặp phải phiền phức gì, nếu có thể giúp được, cậu sẽ không ngại ra tay hỗ trợ. Nhưng nhất định là âm thầm giúp đỡ, lén lút sẽ không để người khác biết.

Như vậy, về mặt bề ngoài, cậu và Chu Hi chỉ là những người xa lạ lướt qua nhau, trừ bữa cơm này ra thì không có bất kỳ sự giao thoa nào khác.

Chu Hi cũng hài lòng.

Tuy rằng vẫn chưa biết vì sao Bùi Thiên lại bài xích hắn đến vậy, đối với hắn thì tránh không kịp.

Không biết Bùi Thiên rốt cuộc biết được điều gì.

Nhưng hắn đã dùng một bữa cơm không tốn chút công sức nào để thăm dò tính cách của đối phương.

Hiện tại, Alpha đó hoàn toàn là một người tràn đầy tinh thần chính nghĩa, có lòng đồng cảm quá mức với kẻ yếu, không thể khoanh tay đứng nhìn kẻ yếu bị khi dễ.

Điều này rất tốt!

Thời gian quay ngược lại sáng hôm nay, để nhìn thấy bộ dạng chật vật của Chu Hi, Chu Thần đã vào lớp sớm hơn mọi ngày một chút.

Hôm nay giáo sư giảng bài đặc biệt nghiêm khắc. Chu Hi từ khu thực hành tới, chắc chắn sẽ không kịp giờ học. Đến lúc đó, cậu ta sẽ bị giáo sư phạt đứng ngoài cửa.

Tưởng tượng đến cảnh tượng này, nỗi bực tức trong lòng Chu Thần đều tan biến.

Cậu ta căn bản không hiểu, trên lĩnh vực chế tạo cơ giáp mà cậu ta tự hào, Chu Hi dựa vào cái gì lại giỏi hơn cậu ta, còn nhận được lời khen ngợi của giáo viên.

Chế tạo cơ giáp là một phần rất quan trọng trong cuộc đời cậu ta, sở dĩ cậu ta được Khải Lan - Edward ưu ái cũng là vì năng lực chế tạo cơ giáp của cậu ta.

Vì vậy, không cho phép bị khiêu khích.

Chu Thần luôn có một bí mật, từ khi mười tuổi, cậu ta liên tục mơ thấy một số chuyện kỳ lạ. Cậu ta gọi những giấc mơ đó là giấc mơ tiên tri.

Trong giấc mơ, cậu ta sẽ phân hóa thành Omega quý hiếm, còn sẽ gặp được Tứ hoàng tử tôn quý của hoàng thất đế quốc, Alpha đỉnh cấp Khải Lan - Edward, trở thành Omega của đối phương.

Ban đầu, Chu Thần còn không dám tin sẽ có chuyện tốt như vậy trong mơ, cho đến khi cậu ta sao chép cách làm của mình trong mơ, thành công vào được trường cấp ba tốt nhất Thủ Đô tinh, lại thành công phân hóa thành Omega, còn khiến Tứ hoàng tử đế quốc Khải Lan - Edward thích cậu ta.

Cậu ta lập tức xác nhận, mình tuyệt đối không phải người thường, mà là vai chính được trời cao sủng ái.

Sau khi mơ thấy mình thật ra là con của Chu gia bị lưu lạc bên ngoài, Chu Thần mừng rỡ như điên. Cậu ta dựa theo sự chỉ dẫn của giấc mơ, thuận lợi nhận lại Chu gia, một ngang nhiên trở thành thiếu gia cao quý của Chu gia.

Còn đối với Chu Hi, cái tên trộm đã chiếm lấy thân phận của cậu ta, Chu Thần đương nhiên vô cùng chán ghét, càng không cần nói đến việc đối phương lại dám vả mặt cậu ta trên lĩnh vực chế tạo cơ giáp mà cậu ta tự hào.

Chu Thần mong đợi và tim đập nhanh.

Nhưng cậu ta mới chờ được một lát, tiếng chuông báo hiệu vào học còn chưa vang lên, bóng dáng Chu Hi đột nhiên xuất hiện ở cửa.

Chu Hi đã thay một bộ quần áo khác, dáng người cao ráo, thanh thoát, khiến lửa giận trong lòng Chu Thần phụt một cái bùng cháy.

Bên cạnh Chu Thần, hai Beta đã cùng cậu ta nhốt Chu Hi vào phòng sửa chữa ở khu thực hành ngày hôm qua, như bị người bóp cổ, nụ cười kiêu ngạo trên mặt đột nhiên tắt ngúm.

Nhìn Chu Hi bước vào phòng học, rồi lại nhìn Chu Thần đã suy sụp, hai người nhanh chóng ngậm miệng, giấu mình đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play