Dưới ánh đèn sân khấu dịu dàng phủ xuống, Nam Kiều vận trên mình một bộ váy dài mang phong cách cổ xưa, tóc vấn gọn, chân trần nhẹ nhàng bước ra giữa sàn diễn. Vũ điệu vừa bắt đầu, cả người cô tựa như khói sương lượn lờ, mềm mại như rồng uốn khúc giữa tầng không.
Dáng múa thanh thoát tựa lan xuân, động tác uyển chuyển tựa dòng nước chảy tràn trong trăng mát. Cả khán đài ngẩn người ngắm nhìn, từng tiếng hít thở như bị giữ lại trong cổ họng, mãi cho đến khi điệu múa khép lại, khán giả mới bừng tỉnh, đồng loạt vỗ tay vang rền như sấm.
Nam Kiều cúi nhẹ người hành lễ, rồi rảo bước quay về hậu trường. Hơi thở có phần gấp gáp do vận động, nhưng ánh mắt cô lại rực sáng đến mức khiến người ta không thể rời mắt – một loại ánh sáng toát ra từ nội tâm hạnh phúc, tràn trề sức sống và niềm đam mê.
Trong lúc thay lại quần áo thường phục, cô vừa chỉnh tóc vừa nghĩ: "Quả nhiên, vẫn là chỉ khiêu vũ mới khiến mình thật sự thoải mái. Không cần giả bộ diễn xuất, cũng chẳng phải dè chừng gặp kẻ biến thái như lần ở đoàn phim…”
Chỉ mới ở lại đó một ngày, vậy mà mỗi lần nhớ lại, Nam Kiều đều có cảm giác như vừa thoát khỏi một cơn ác mộng.
“Nam chính gì chứ, thật sự là quá đáng sợ… Hy vọng nữ chính sớm lên sàn, kéo tất cả về đúng quỹ đạo của nó.”
Cô chắp tay, nghiêm túc nhìn ra cửa sổ trời chiều, như đang lạy trời lạy Phật. Dọn dẹp xong xuôi, cô chào tạm biệt mọi người rồi rời khỏi nhà hát.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play