Phó Thời Uyên nói nghe như dỗ dành, nhưng tầng tầng lớp lớp ẩn ý bên dưới lại là một luồng áp lực không thể xem thường.
Nam Kiều lạnh sống lưng, một cơn rùng mình trườn qua da thịt.
Khóc thì cô không dám khóc thật.
Nhưng nước mắt thì không kìm lại được, từng giọt lặng lẽ rơi xuống, cả người run lên từng chập như cây cỏ gặp gió đông.
Trông đến đáng thương.
Cảm xúc tối tăm trong lòng Phó Thời Uyên như bị ai khơi lên. Anh suýt nữa không kiềm được cơn thôi thúc muốn ôm chặt cô vào lòng mà không cần giải thích điều gì.
Ép mình đè nén cảm xúc, anh hạ giọng, tiếng nói thấp trầm vang bên tai cô như lời thề nguyện giữa đêm khuya: “Em yêu, anh biết mình sai thật rồi.”
“Lần sau anh nhất định sẽ học cách kiềm chế, không để cơn giận làm em sợ nữa, được không?”
“Nếu em giận, cầm bình hoa đập vào anh cũng được. Không thích bình hoa thì còn nhiều thứ khác, chỉ cần em thấy thoải mái là được…”

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play