Gã đàn ông ấy quả thực không hề quay đầu lại.
Thành Huân một bên thu dọn vật tư, một bên đi ra khỏi kho, tuyệt không ngoái lại nhìn gạo mì đã vơi mất một phần – như thể chẳng còn quan tâm điều gì đang dần tan biến trong kho chứa lạnh ngắt kia.
Kho ngầm vốn rộng, đủ sức chứa hơn ngàn người mà giờ chỉ lác đác mấy chục mạng đang co cụm bên nhau giữ ấm. Tất cả đều chụm đầu nép ở rìa ngoài, không ai dám bước vào khu tối sâu trong – nơi mà ánh mắt mỗi người đều né tránh, như thể có điều gì đó vô hình và đáng sợ đang lẩn khuất.
Thành Huân tỉ mẩn lựa chọn những món có năng lượng cao nhất, ôm một đống lỉnh kỉnh chồng chất đến tận cằm. Cả người bước đi xiêu vẹo, chỉ sơ sẩy một chút thôi là mọi thứ có thể đổ ụp xuống đất.
Trông thực buồn cười.
Nam Kiều lặng lẽ bỏ thêm vài món đồ lên tay mình, cố gắng để trông như thể bản thân cũng đang góp phần khuân vác – dẫu biết rõ sức mình không thể sánh với Thành Huân, nhưng ít ra bề ngoài cũng không đến mức quá kém cỏi.
Cô vừa mới tự cảm thấy hài lòng, thì Phó Thời Uyên đã bước nhanh vài bước, tiến lại gần bên.
Thành Huân vất vả quay đầu, liếc thấy anh Phó của mình hai tay trống trơn, chẳng hề cầm theo bất kỳ món gì.
"Phó ca? Anh không mang theo…"

......(Còn tiếp ...)

Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play